Chương 30: Hai chữ hối hận cô đều nói mệt rồi! (2)
Không ngờ thanh niên bày quầy bán bánh bao nhìn như bình thường này cũng ở trong Thủ Phủ Hoàng Gia:
Có thể ở biệt thự Thủ Phủ Hoàng Gia chính là tượng trưng cho thân phận:
Chắc chắn cậu trai này trông không đơn giản như bề ngoài!
Tổng giám đốc Trương kết bạn kết bè, ông chỉ là một người tài xế, chắc chắn không quản được:
Chỉ là cảm thấy hai người một già một trẻ này kém tuổi nhau nhiều như vậy mà vẫn kết bạn được, có chút hiếu kỳ mà thôi:
“Bái bai ~”
Lâm Chu cười ha ha phất tay với ông bác leo núi đang ngồi trong xe, sau đó lái xe ba bánh chạy về nhà như một làn khói:
Ngày hôm nay bởi vì giới hạn số lượng mua nên tiếp đãi nhiều người hơn, thời gian dẹp quầy cũng muộn hơn hôm qua một chút:
Trời ngày hè cho dù ra khỏi cửa bày quầy bán hàng trễ thì cũng nóng cực kỳ:
Chuyện đầu tiên Lâm Chu làm sau khi về đến nhà chính là tắm:
Sau đó nằm dài trên giường thảnh thơi chơi di động:
Ngày mai là thứ bảy, bày quầy bán hàng thêm hai ngày nữa là có thể thu được phần thưởng rồi, không biết lần này hệ thống sẽ cho gì nhỉ:
Lâm Chu vô cùng mong đợi:
...
Ngày hôm sau, Lâm Chu đầu tiên là xác định rõ muốn bán bánh bao vị gì rồi mới xuất phát đi mua đồ ăn:
Lần trước đáp ứng khách hàng nói sẽ bán nhân đậu hũ cay tê tiếp, suýt chút nữa thì quên mất chuyện này:
Vậy hôm nay ăn bánh bao nhân thịt và nhân đậu hũ cay tê đi:
Lâm Chu lắc lư đi tới chợ bán thức ăn, mua chân giò sau hai phần mỡ tám phần nạc thượng hạng để chuẩn bị làm bánh bao nhân thịt:
Hành lá vẫn không thể thiếu:
Lại đến tiệm đậu hũ vị mua một đĩa đậu hũ non:
Cũng mua một số loại gia vị tiêu hao tương đối nhanh nữa:
Thuận tiện ăn bữa sáng tại tiệm mì trước cửa chợ bán thức ăn rồi trở về nhà:
Hơn 6 giờ đi mua đồ ăn, trở về lúc 7 giờ hơn:
Lâm Chu đặt đồ xuống, tranh thủ thời gian đi ra sau núi rèn luyện cùng với ông bác leo núi:
Buổi sáng hôm nay còn rất bận rộn:
Sau khi ăn được bánh bao Lâm Chu làm thì sáng hôm sau ngủ dậy Trương Kiến Quân càng thèm hơn, nhất là khi đi ăn bữa sáng:
Ông phân phó đầu bếp trong nhà làm bánh bao, nó càng không ngon bằng một phần mười bánhcủa Lâm Chu làm:
Bánh bao trước đó ăn còn thấy vị cũng không tệ, bây giờ ăn được cái ngon hơn lại có thể chọn ra một đống khuyết điểm:
Vỏ bánh bao thiếu độ xốp, còn không có đàn hồi, chắc chắn là chưa lên men tốt:
Mùi lúa mì chẳng nồng gì cả, không hề có cảm giác tồn tại:
Nhân đậu đỏ lại càng ngọt đến khé cả cổ, chả thơm thuần khiết: Mùi đậu gần như là không có, vừa nhìn là biết dùng nhân đậu bán thành phẩm: Mùi của chất phụ gia cũng rất nặng nốt:
Nói tóm lại, tạm được:
Trương Kiến Quân ăn một cái xong rồi không ăn thêm cái nào nữa, một chén cháo thì lại ăn xong rồi:
Sau đó ông thay quần áo luyện công đi đến sau núi, chuẩn bị rèn luyện:
Đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ông, nhân viên công tác trong biệt thự cũng vô cùng rõ ràng:
Thấy ông ăn sáng ít ỏi gần như là không động đũa gì, đống còn lại người giúp việc đầu bếp giải quyết hết:
“Hình như hôm nay Tổng giám đốc Trương không có hứng cho lắm nhỉ.”
Người giúp việc nhìn có sáu cái bánh bao nhân đậu đỏ mà chỉ ăn một cái, dễ dàng đưa ra kết luận:
“Cháo thì lại uống một chén, chắc là bánh bao nhân đậu đỏ không hợp khẩu vị rồi.”
Đầu bếp ngược lại có chút lo lắng, ông cầm tiền lương một tháng hai vạn, chính là đặc biệt phụ trách sức khỏe và việc ăn uống của tổng giám đốc Trương:
Nếu như tổng giám đốc Trương không thích đồ ăn ông làm, phần công việc này rất có khả năng sẽ bị đổi cho người khác:
Vẫn là tối hôm qua tổng giám đốc Trương nói muốn ăn bánh bao nhân đậu đỏ này đấy:
Sáng sớm nay ông đã dậy sớm nhào bột lên men làm bánh bao, theo lý thuyết thì mùi vị cũng không tệ chứ, sao chỉ ăn mỗi một cái vậy?
“Để tôi nếm xem.”
Đầu bếp cầm một cái bánh đậu đưa vào trong miệng, vỏ bánh mềm mại, đậu đỏ ngọt ngào, mùi vị thơm nồng, đâu có vấn đề gì đâu:
“Ăn ngon mà, cô nếm thử xem.”
Đầu bếp không phát hiện vấn đề nào, khiến người giúp việc cũng nếm mùi:
Người giúp việc ăn cũng không cảm thấy có vấn đề nào không ổn:
“Ăn ngon hơn bánh bao nhân đậu đỏ bên ngoài bán mà ta.”
Hai người nhất thời không phát hiện ra điều gì không phải, chỉ có thể coi như tổng giám đốc Trương không thích vị này:
...
Bên kia, Lâm Chu và ông cụ Trương Kiến Quân leo xong núi, thảnh thơi ngồi trong đình mát vừa chơi cờ vừa uống trà, rất chi là thoải mái:
“Tối nào cậu cũng đi Hoa Quả Sơn bày quầy bán bánh bao à?”
Nghĩ đến tối hôm qua chưa ăn bánh bao cho đã ghiền, Trương Kiến Quân cười híp mắt hỏi dò tin tức:
“Tuần này ngày nào cháu cũng bán, tám giờ tối là ra bày quầy.”