Sau một đường bôn ba mệt mỏi, bọn họ lại đi tới lối vào hang động dưới mặt đất khi trước.
Ba người thảo luận một lát, vì an toàn nên họ quyết định không ở lại nữa, lập tức trở lại thế giới trong lòng đất.
Vừa rồi, khi vật cưỡi Ngựa một sừng vừa xuất hiện, đã đưa tới sói yêu, đủ để thấy được thứ này là một thứ có giá trị không nhỏ.
Lại thêm một vài thứ đã nhặt trước đó.
Còn thêm cả sói yêu...
Hai thanh dao găm của nó, một chiếc móc câu thêm cả cao quan bạch ngọc nữa, đều có thể bán được khá nhiều linh thạch.
Những thứ này đủ để ba người nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi.
Trước khi trở về, Hồng Đào cười nhìn về phía Liễu Bình, ôm quyền nói: "Liễu đạo hữu, cám ơn ân cứu mạng của ngươi."
"Hồng đạo hữu không nên khách sáo, nếu như không cứu ngươi thì ta cũng sẽ chết." Liễu Bình nói.
"Chuyện nào ra chuyện đấy, Liễu đạo hữu, ta có một việc muốn nói với ngươi." Hồng Đào nói nhỏ.
Sắc mặt hắn ta nghiêm túc, nhìn về phía Liễu Bình, hai tay ôm quyền, đôi mắt sáng ngời.
"Liễu đạo hữu, năng lực tự vệ của ngươi làm chúng ta rất yên tâm, ngươi cũng đã có được sự tin tưởng của chúng ta, cho nên những lời nói sau đó của chúng ta, ngươi nên ghi nhớ trong lòng." Triệu Thiền Y cười nói.
"Chuyện gì?" Liễu Bình hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Trên hoang dã có vô số sinh vật, người cũng chỉ là một loại bình thường nhất mà thôi." Hồng Đào nói.
"Có một nơi tên là Phong Lan cốc, đó là nơi mà ngươi sinh ra, cũng là tên của một thôn xóm, ba ngày trước, tất cả dân trong thôn đều bị quái vật ăn sạch, chỉ còn ngươi có thể sống tiếp, lang thang một mình trên vùng đất hoang dã." Triệu Thiền Y nói.
"Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Liễu Bình hỏi với vẻ khó hiểu.
"Hơn nữa, nơi này đã sắp rời khỏi thế giới Tử Vong, cho nên ngươi phải nói lời chia tay với chúng ta." Triệu Thiền Y nói.
Hai người cùng gật đầu nhìn về phía Liễu Bình, cùng nở một nụ cười.
Liễu Bình đang định nói chuyện, lại ý thức được điều gì đó, nhìn chằm chằm về phía hai người kia.
Bóng người của bọn họ dần dần mờ nhạt.
Hồng Đào nhấn mạnh: "Nghề nghiệp của ngươi chính là người nhặt rác."
Triệu Thiền Y nói: "Toàn bộ đồ vật mà ngươi nhặt nhạnh được đều nên nộp lên trên, khi họ hỏi ngươi muốn gì thì ngươi hãy nói rằng mình muốn một thân phận chính thức."
Hồng Đào nói: "Chúng ta chỉ có thể nói những thứ này..."
Triệu Thiền Y nói: "Mọi chuyện về sau chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi, Liễu đạo hữu, bảo trọng."
Hai người cùng ôm quyền về phía Liễu Bình.
Cảnh tượng xung quanh đều hóa thành từng luồng sáng, khuếch tán ra như gợn sóng, trong hư không dần dần tối tăm không ánh sáng, theo gió tan biến dưới màn đêm đen kịt.
Liễu Bình nhớ tới cô bé kia, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Từng hàng chữ nhỏ đang bùng cháy hiện lên trong hư không:
[Thời không bí ẩn đã biến mất.]
[Ngươi thông qua vô số vật cản trong thời không bí ẩn, đã đi tới một nơi chưa biết.]
Tất cả chữ nhỏ thu lại, nhập vào trong hư không biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, Liễu Bình phát hiện mình vẫn đứng tại cửa ra trước một hang động dưới lòng đất.
Trong sa mạc ngoài hang động này, có thể lờ mờ thấy được một vài đèn đuốc lẻ tẻ.
Có đèn đuốc, tức là có người ở.
Liễu Bình quan sát một lát, lại nghĩ tới người tu sĩ trong nơi mộ táng.
"Tấm phù này sẽ hình thành một loại lực lượng, người mà cảm ứng được loại lực lượng này sẽ tới giúp đỡ ngươi, đưa ngươi rời khỏi thế giới Tử Vong."
Liễu Bình thở dài.
Hóa ra Hồng Đào và Triệu Thiền Y đi theo mình, là vì đưa mình rời khỏi thế giới Tử Vong.
Còn có hai người tu hành khi trước tại nơi mộ táng nữa.
Bọn họ... đều đã chết rồi, linh hồn cũng bị điều khiển.
Mặc dù như vậy, bọn họ vẫn nghĩ cách trợ giúp mình thoát khỏi đuổi bắt, càng nghĩ tới cách đưa mình rời khỏi thế giới Tử Vong.
Nói cách khác...
Mặc dù linh hồn của bọn họ đã bị nô dịch, thế nhưng vẫn luôn nghĩ cách chống lại!
Trừ điều này ra.
Những quái vật trong thế giới Tử Vong.
Tồn tại nhập vào thi thể của Vương Thành, quái vật do vô số thi thể hợp lại mà thành cùng với quái vật cầm trong tay búa lớn thanh đồng.
Thậm chí cả cô bé kia nữa.
Phía sau những quái vật này, chắc chắn cũng ẩn giấu một bí ẩn cực lớn.
Liễu Bình bỗng cảm ứng được điều gì đó nên nhíu mày.
Trong sa mạc.
Những đèn đuốc phía xa đều dập tắt hoàn toàn.
Theo ánh đèn biến mất, những người ở đó cũng biến mất theo.
Bọn họ đi đâu rồi?
Liễu Bình rút chiếc quạt ra, vừa cảnh giác vừa lao về phía trước.
Không bao lâu, hắn đã đi tới vị trí những cây đèn đuốc khi trước.
Đó là một cồn cát.
Trên cồn cát không có bất cứ người nào, chỉ có một máy móc sắt thép màu đen vẫn đứng vững bất động.
Liễu Bình đi vòng cồn cát một vòng, cũng không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường, cuối cùng hắn bước tới trước máy móc sắt thép kia.
Máy móc này cao vừa tới ngực hắn, tản ra ánh sáng dịu nhẹ.
Khi Liễu Bình tới gần nó, tất cả ánh sáng đều tụ lại, quét lên người hắn một lần.
Trong khoảnh khắc đó, trong hư không, ký hiệu trên Danh Sách bỗng thay đổi.
[Hủy bỏ chế độ ẩn giấu.]
[Trạng thái hiện tại của ngươi chính là: Sống sót.]
Một giây sau, một giọng nói lạnh lẽo vô tình từ trong máy móc phát ra:
"Hoan nghênh ngươi, người còn sống."
"Ngươi là một tên rác rưởi sức chiến đấu chỉ có 10.5, bởi vậy phải nói rõ thân phận của ngươi."
"Ta là một người nhặt rác, tới từ Phong Lan cốc." Liễu Bình nói.