"Thì ra là thế, người nhặt rác may mắn, có thể sống sót đi tới cột mốc biên giới số 0371, đối với ngươi mà nói cũng là một chuyện không dễ dàng."
"Ngươi có muốn rời khỏi thế giới Tử Vong hay không?"
Liễu Bình đang định nói thì bỗng nhiên lại trầm tư.
Nửa ngày sau.
Hắn mới nói: "Nếu như hiện tại ta không rời đi, đợi khi khác còn có thể rời đi hay không?"
"Lúc nào cũng có thể rời đi." Máy móc trả lời.
"Cám ơn, vậy tạm thời ta sẽ không rời đi." Liễu Bình nói.
Luồng sáng đang lơ lửng kia cũng chầm chậm bay trở về trong máy móc.
Máy móc lại trở về trạng thái yên lặng.
Liễu Bình thì lùi về sau, tìm một nơi không xa máy móc mà ngồi xuống.
Hắn yên lặng chờ đợi.
Thời gian dần trôi qua.
Một khoảng thời gian nào đó.
Liễu Bình lại đứng dậy, phẩy đi cát bụi trên người, đi tới phía trước máy móc.
"Ta là một người nhặt rác, xin hãy đưa ta rời khỏi thế giới Tử Vong." Hắn nói.
Trong máy móc màu đen, giọng nói lạnh lùng vô tình kia lại vang lên:
"Người nhặt rác, có thể sống sót đi tới cột mốc biên giới số 0371, đối với ngươi mà nói là một chuyện không dễ dàng, hoan nghênh ngươi."
"Dịch chuyển sắp bắt đầu."
"Ngươi sắp rời khỏi thế giới Tử Vong, đi tới Ám Vụ trấn tại Long Cốt Hoang Dã."
"Xin hãy vào trong."
Máy móc màu đen nhanh chóng biến thành hai cánh cửa to lớn, từ từ mở ra.
Ngoài cửa...
Mặt trời hừng hực treo cao trên bầu trời trong xanh, dùng ánh nắng ấm áp của mình chiếu sáng mặt đất hoang dã.
Thế nhưng bên trong cánh cửa máy móc này lại là đêm tối vô tận, không có bất cứ tia sáng nào có thể chiếu vào.
Khoảng cách giữa ngày và đêm, giữa sự sống và cái chết.
Đây là một kỳ quan mà cả đời Liễu Bình chưa từng gặp qua.
Hắn cố gắng bình tĩnh lại, âm thầm nói: "Kích hoạt trạng thái "Một Người Không Có Phần Diễn"."
Một luồng gợn sóng kỳ dị xuất hiện trên người hắn.
Khi từng hàng chữ nhỏ được Danh Sách biểu hiện ra, hắn bước vào trong cánh cửa lớn màu đen.
Rất nhiều năm về sau, có lẽ sẽ có người nghĩ về một buổi chiều nhiều năm về trước, trên đường cái của Ám Vụ trấn có một người nhặt rác với gương mặt vẫn còn non nớt đi tới với vẻ mệt mỏi.
Đó là một thiếu niên.
Trên người hắn có mang rất nhiều cát vàng, nhìn qua cũng chỉ có mười mấy tuổi, thực lực thấp, thân phận thấp kém ti tiện, thần sắc thấp thỏm.
Nếu như tại thời điểm khác, chắc hẳn sẽ có người tiến tới hỏi han, rồi thu lấy hàng hóa trong tay của hắn.
Thế nhưng vào hôm nay, trong buổi chiều nắng nóng đốt người, lại vừa lúc bão cát mới biến mất không lâu, trước khi đêm tối xuất hiện...
Sự chú ý của mọi người cơ bản là không đặt trên người một người nhặt rác nho nhỏ.
Dù sao...
Đi vào thế giới Tử Vong, coi như chỉ đi nhặt ve chai, cũng là một công việc cực kỳ nguy hiểm.
Thiếu niên này có thể trở về cũng đã là một chuyện cực kỳ may mắn.
Thu hoạch?
Không có thực lực, có thể có được thứ đáng tiền gì chứ?
Thiếu niên này cùng với những thu hoạch của hắn, chưa biết chừng cũng là một đám rác rưởi không chút giá trị nào cả.
Không ai để ý tới cái tên nhặt rác này cả.
Người nhặt rác đành phải đi quanh thị trấn này một vòng, nhớ kỹ từng tòa kiến trúc một.
Có vẻ như thị trấn này đã trải qua một trận tai nạn lớn, rất nhiều tòa nhà cũng đã sụp đổ, thế nhưng mọi người cũng không để ý lắm, mặc cho những tòa nhà này lưu giữ dáng vẻ sụp đổ của chúng.
Trên thị trấn này, chỉ có một vài kiến trúc là còn mở cửa, có người canh trước cổng, để thông báo nơi này vẫn tiếp tục mở cửa.
Cuối cùng, người nhặt rác cũng dừng bước lại.
Hắn dừng lại trước tòa nhà lớn nhất thị trấn này.
Đây là một quán rượu.
Người nhặt rác nhìn đồng hồ.
Vừa đúng lúc đã qua mười lăm phút.
"Một Người Không Có Phần Diễn" kết thúc.
Thiếu niên đẩy cửa đi vào.
Có người ngăn cản hắn, hỏi: "Thân phận?"
"Người nhặt rác." Thiếu niên nói.
Người kia hơi do dự rồi cuối cùng cũng nhường đường.
Vừa vào cửa.
Rất nhiều người đều nhìn về phía hắn.
"Là một kẻ nhặt rác từ bên ngoài tới."
"Trên người của nó có mùi của tử vong, có lẽ mới trở về từ thế giới Tử Vong."
"Tuổi còn nhỏ như vậy đã dám chạy tới thế giới Tử Vong tìm vận may, nhìn qua lại rất bình tĩnh... ta cảm thấy nó là một tay già đời."
Lúc này, suy nghĩ của mọi người cũng khác biệt.
Thiếu niên này, thực lực vẫn thấp như vậy đã dám đi thế giới Tử Vong, còn có thể sống sót trở về, có lẽ cũng có chút bản lĩnh.
Như vậy...
Thu hoạch của nó có lẽ...
Đằng sau quầy bar, một người bán rượu gọi Liễu Bình: "Người nhặt rác sao?"
"Đúng vậy." Liễu Bình gật đầu, đi tới trước quầy bar.
"Thu hoạch lần này thế nào?" Người bán rượu hỏi.
"Vẫn tốt." Liễu Bình nói.
"Ngươi đã biết tới nơi đây, chắc hẳn muốn trao đổi thứ gì đó chứ?"
"Ta muốn một thân phận chính thức."
"Thân phận!"
Mấy tên còn định tới bắt chuyện nghe thấy vậy thì dừng bước lại, quay người trở về vị trí của mình.
Người bán rượu nhìn chằm chằm vào con ngươi của Liễu Bình, bình tĩnh nói: "Vậy sao? Có lẽ ngươi chỉ có mười mấy tuổi, phải biết rằng trong hoang dã, khắp nơi đều có thể thấy loại người như ngươi, đi vào thế giới Tử Vong tìm vận may, phần lớn trong số bọn chúng đều biến thành thức ăn của quái vật, vậy mà ngươi lại cho rằng mình có thể có được một thân phận chính thức sao?"
"Tựa như lời ngươi vừa nói đó, điều khác biệt giữa ta và bọn chúng chính là ta trở về một cách an toàn." Liễu Bình nói, đôi mắt cũng nhìn thẳng vào mắt của người bán rượu, không nhượng bộ chút nào cả.
Người bán rượu mím môi, không biết nên nói thêm điều gì cả.
Thằng nhóc này quá bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này vượt khỏi phạm trù tuổi tác của nó, thần thái như vậy không thể giả bộ ra được.
Người bán rượu có thể làm người bán rượu, cơ bản là hắn ta có được năng lực nhìn người cực chuẩn, hầu như chưa từng sai lầm.