Mưa to làm cho nóc nhà vang lên tiếng ồn, lúc này ngoài trời thì mưa lớn, trong phòng thì bị dột, thanh âm tí tách không ngừng phát ra.
Hạt mưa hội tụ thành những giọt nước, chảy xuống đầu giường, làm ướt cả ống quần của một thiếu nữ đang ngồi ôm đầu gối.
Hơi nước lạnh lẽo dính vào mắt cá chân, cơn lạnh buốt thâm nhập vào tận xương cốt.
Lúc này, Khương Điềm Điềm mới chớp đôi mắt to, lấy lại tinh thần.
Từ lúc trời tờ mờ sáng, cô đã ý thức được bản thân mình xuyên qua.
Nhưng mà cô ngồi chờ cả một ngày, từ sáng cho đến tối, cũng không thấy mình chờ được mấy kịch bản hay gặp mỗi lần có người xuyên qua.
Trong đầu cô không hề có hệ thống hay ai đứng ra để giải thích, cũng không thấy kí ức của nguyên chủ...
Tóm lại là hoàn toàn không có!
Từ sáng đến tối, khỉ khô gì cũng không có!
“Lộc cộc lộc cộc.” Cái bụng của Khương Điềm Điềm kêu không ngừng, thật ra bụng của cô cũng kêu cả một ngày rồi, chỉ là Khương Điềm Điềm sợ mình cử động một chút, sẽ bỏ lỡ khả năng được “Truyền thừa kí ức”, bởi vậy cô thậm chí còn không dám nhúc nhích.
Sự thật chứng minh, mấy điều kì diệu khi xuyên qua tiểu thuyết đều là lừa đảo!
Cô chờ mãi vẫn không thấy gì, còn đói bụng suốt một ngày.
Khương Điềm Điềm quét mắt nhìn căn phòng cũ chỉ có bốn bức tường, đành chấp nhận hiện thực, sau đó đứng dậy đi tìm thức ăn.
Chỉ là cô vừa cử động, liền cảm thấy thân xác và đầu của mình dâng lên một trận choáng váng, Khương Điềm Điềm lập tức chống tay vào vách tường đất.
Không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lí hay không, cô thậm chí cảm thấy vừa rồi mình dùng sức như vậy, cái vách tường cũng lay động một chút!
Thật là một căn nhà rách nát tồi tàn!
Căn nhà này cũng không lớn, chỉ chốc lát sau cô liền hiểu ra một chuyện.
Cái! Gì!Cũng! Không! Có!
Khương Điềm Điềm cố trấn an bản thân, cô hiện tại có chút hoài nghi, nguyên chủ của thân thể này, tám chín phần chắc là chết vì đói bụng.
Mấy chỗ dột trong nhà càng ngày càng nhiều lên.
Khương Điềm Điềm nhìn giường đất bị ướt vì mưa dột, liền đi ra ngoài kiếm một cái chậu nhỏ để hứng.
Sau khi Khương Điềm Điềm cô bị xe đâm chết, rất có thể sẽ chết thêm lần nữa, mà lần này là chết đói! Âm thanh trong bụng lại sôi sùng sục.
Khương Điềm Điềm có chút nghi ngờ, có phải cả cái nhà này chỉ có một mình cô không? Nếu không sao trời đã tối đen như vậy rồi, còn không thấy ai trở về!
Khương Điềm Điềm không muốn bản thân trở thành quỷ chết đói, liền vực dậy tinh thần lần hai, cô bắt đầu lục tung khắp cái phòng.
Cũng may ông trời không phụ lòng người!
Khương Điềm Điềm không ngờ mình thật sự tìm được rồi!
Bên ngoài gian nhà này vậy mà còn có một cái hầm nhỏ, nói là hầm cho oai, thật ra cũng chỉ là cái hố bé tí! Còn chưa được nửa mét vuông, mặt trên chắn bởi một cục đá to.
Khương Điềm Điềm thở hổn hển sau đó dịch cục đá qua một bên, nhìn thấy bên trong hầm có mấy cái túi nhỏ.
Lục lọi một chút liền phát hiện một ít khoai lang cùng lương thực màu đen, cụ thể là cái gì thì cô cũng không chắc.
Dù sao cô vốn cũng không hiểu biết nhiều, không thể phân biệt được các loại ngũ cốc, cho nên không biết thứ đen đen kia là gì cũng là chuyện bình thường.
Có điều Khương Điềm Điềm vẫn biết khoai lang, lại tìm được một que diêm dư lại ở trong phòng, cô hớn hở chạy nhanh đi nướng cho mình ba củ khoai.
Ăn uống no nê, Khương Điềm Điềm mới cảm thấy cả người tốt lên không ít.
Đúng là có thực mới vực được đạo.
Đầu tiên, Khương Điềm Điềm nhớ lại vụ tai nạn xe của mình, không cần nghĩ cũng biết nhất định là cố ý.
Chỉ là cô không biết người xuống tay là ai, ba của cô là điển hình của loại sói mắt trắng, bằng thủ đoạn xuất sắc của mình đã lừa được mẹ cô, cũng là con gái duy nhất của một chủ xưởng lớn.
Sau này ông bà ngoại qua đời, ba của cô cũng bắt đầu lộ ra bộ mặt thật, ra tay độc chiếm nhà máy.
Cứ như vậy, Khương Điềm Điềm dần có thêm bảy tám đứa em cùng cha khác mẹ.
Mà xui xẻo hơn, mẹ cô còn không chịu tin là mình đã nhìn lầm người, một hai đổ lỗi do Khương Điềm Điềm là con gái cho nên mới như vậy.
Dần dà bà ấy chuyển tất cả sự oán hận lên người Khương Điềm Điềm, hết đánh rồi lại mắng.
Cuối cùng cô chịu đựng như vậy trong nửa năm, rốt cuộc cũng bị phát hiện!
Tuy nói cha của cô là sói mắt trắng, nhưng ông ta cũng không chịu nổi việc mình có một người vợ đánh con cái.
Cho nên, lúc Khương Điềm Điềm năm tuổi, liền bắt đầu sinh hoạt như một đứa trẻ mồ côi, cứ như vậy cho đến mười mấy năm.
Dù hằng ngày cô không gặp mặt ba mình, nhưng ông ấy vẫn chu cấp tiền đầy đủ.
Còn bà mẹ yêu dấu của cô, cứ xuất hiện là mở miệng đòi tiền, điên cuồng mắng chửi, một hai khăng khăng là sẽ không chịu ly hôn! Nói tóm lại, cuộc sống của Khương Điềm Điềm tuy nhiều thị phi nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.