Thế nhưng ai ngờ rằng, ba tháng trước người cha cặn bã kia của cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư.
Nghe nói, lão cha này lưu di chúc là tất cả tài sản ông ấy có đều cho cô, 2 3 4 5 6 7 hoặc 8 em trai của cô không có một phân, một mao tiền cũng không có.
Khương Điềm Điềm không biết có vấn đề chỗ nào nhưng cô biết người cha cặn bã còn chưa treo, mà cô...
vừa vặn ngược lại vì phần di chúc này mà đứt bóng.
Cô không biết liệu cái chết của bản thân có hay không làm cho lão cha cặn bã cùng chị mẹ Tương Lâm khó chịu, bất quá cô thì không khó chịu mấy.
Lão cha cùng cô ít khi gặp mặt nhau nhưng cuối cùng lại cho cô một tấm bùa đòi mạng; còn chị mẹ Tường Lâm...
Cô biết rằng bà ấy cũng rất khổ, nhưng do từ nhỏ cô phải chịu sự ngược đãi của bà, cùng với việc sớm sống chia ly nhau, nên thật tình cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Tuy chỗ này nghèo đến nỗi chuột cũng không có một con, nhưng Khương Điềm Điềm lại có cảm giác thập phần nhẹ nhõm.
Không biết, vì cái gì!
Nếu như phải nói, đại khái đó là...giải thoát a!
Rốt cuộc, thoát khỏi những người kia!
Đã xuyên qua rồi, Khương Điềm Điềm cũng không muốn nghĩ đến chuyện "Kiếp trước".
Bọn họ cho cô sinh mệnh, cô cũng trả lại cho họ mạng của mình.
Tóm lại, cô bây giờ cùng họ không còn liên quan gì nữa rồi.
Thực nhẹ nhõm ah!
Ngay thời điểm Khương Điềm Điềm ngẩn người, cơn mưa bên ngoài cũng dần ngừng lại.
Khương Điềm Điềm hướng ngoài cửa nhìn nhìn, lúc này trời đã tối mịt, cô đứng dậy đi ra cửa.
Vừa ra khỏi đã cảm giác được một cơn gió lạnh thấu xương.
Khương Điềm Điềm quyết đoán rút về trong phòng, cô nhìn cánh tay cùng đôi chân nhỏ bé của mình, không chút khoa trương mà khẳng định cho dù cô có ăn no đến bể bụng mới được 70 cân(3) ah.
Tuy rằng bên ngoài rất lạnh, nhưng không làm cô buông tha cho ý định ra ngoài của mình.
Cô bức thiết muốn cảm nhận một chút hơi thở của cuộc sống mới.
70 cân(3): 1 cân bằng 0.5 Kg nhé
Lúc nãy cô lục tung mọi thứ thì phát hiện ra trong tủ có một bộ quần bông dài nhiều mảnh vá, Khương Điềm Điềm quyết đoán đổi lại, sau đó xem xét đôi giày rơm trên chân.
Co co ngón chân.
Nhưng có lẽ do cô đã thay quần áo dày, mặc dù vẫn đi đôi giày rơm nhưng không còn lạnh như trước nữa.
Lúc này, đại khái là thời gian dùng bữa tối nên nhiều nhà bốc khói nghi ngút.
Khương Điềm Điềm đi dọc theo chân tường, mới đi chưa được mấy bước liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.
"Mẹ, Khương Điềm Điềm một ngày rồi không có ra ngoài, hay chúng ta đi qua xem?"
Khương Điềm Điềm lập tức dừng bước, dựng lỗ tai lên, cô cảm thấy, "Khương Điềm Điềm" này hình như là mình.
Dù sao, tên đều giống nhau nha.
"Không cần, chờ chính con bé nghĩ thông suốt thì tốt rồi, con xem đứa nhỏ này thường ngày giống như cái hũ nút.
Vậy mà có thể làm ra chuyện tuyệt thực để ngăn cản Từ Thúy Hoa tái giá.
Thật là chó cắn người là chó không sủa.
Nó cũng không thử nghĩ, mẹ nó đã chết, lão cha cũng chết.
Từ Thúy Hoa là mẹ kế, tại sao phải nuôi nó, một đứa con riêng không liên quan đến mình a! Nói nữa, hai mẹ con bọn họ thường ngày quan hệ cũng không ra sao.
Từ Thúy Hoa vì thoát khỏi đứa con chồng trước này, nóng vội muốn gả mà viết giấy kết thúc quan hệ mẹ con cho đại đội trưởng ký, ngay cả phòng ở của Khương lão nhị đều không cần."
Khương Điềm Điềm nghe xong những tin tức này, dứt khoát ngồi xổm ở góc tường bắt đầu nghe lén.
Thì ra, nguyên chủ này là chết vì đói chứ không phải thiếu lương thực mà chết, đây là tự sát?
"Vậy cũng được, nhưng mà mẹ, người thật sự đáp ứng Từ Thúy Hoa giúp bà ấy làm mai mối ah.
Người trong thôn chúng ta ai mà không biết, Khương Điềm Điềm tay không thể nâng, vai không thể gánh, việc bên ngoài không biết làm, việc nhà cũng làm không tốt.
Lại nói, cô nương 17 tuổi rồi, người gì mà gầy như que củi, nhìn cũng không phải người dễ sinh đẻ.
Nhà ai có thể nguyện ý lấy ah!"
Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Nha đầu kia tính tình cô độc, ít khi đi ra ngoài, gặp người cũng không nói chuyện.
Đến một người chị em thân thiết cũng không có, con hoài nghi, cô ta còn không nhận thức được hết được người trong thôn mình."
Giọng nói này cũng không phải đang cười nhạo mà mang theo chút u sầu.
Giới thiệu đối tượng cho một cô nương như vậy ai mà không lo!
Một trận gió thổi tới, cảm giác mát càng sâu, Khương Điềm Điềm đem hai cánh tay luồn vào trong tay áo, lỗ tai đều dán trên tường.
Lúc này đây, hai người bắt đầu nói về những thanh niên ở trong thôn, người này người kia, người kia người này...
Dù sao, nói đi nói lại, hai mẹ con trong sân có vẻ rất lo lắng, bọn họ nhận của Từ Thúy Hoa một khối vải đỏ, nhưng dường như rất dễ dàng thất bại trong tay Khương Điềm Điềm.
Cái việc này, đúng là không dễ dàng.
Rốt cục, hai người đã bàn xong.
Bọn họ hình như là vào cửa rồi.
Khương Điềm Điềm nghe xong đầy một lỗ tai bát quái.
Cô giật giật đôi chân có chút cứng ngắc, đứng lên.
Vừa đứng lên cô liền cảm giác được có người đang nhìn mình, lập tức nhìn quanh mọi nơi, không có người ah.