Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ngốc Bạch Ngọt Ở Thập Niên 60

Chương 4: Dò xét

Chương 4: Dò xét

Khương Điềm Điềm dò xét nhìn người phụ nữ trung niên, phụ nữ trung niên cũng dò xét nhìn lại cô, đại khái là cảm thấy Khương Điềm Điềm thực sự quá cay con mắt, khóe miệng bà co giật một phát, nhưng vẫn kéo căng ( kiểu giống v nè -__-), dừng một chút, hỏi: "Khương Điềm Điềm, cô còn tốt đó chứ?"

Khương Điềm Điềm nhếch miệng, cười cho qua: "Ngài có muốn vào ngồi không?"

Người phụ nữ trung niên không chần chờ, liền vào cửa, bà cũng không khách khí, trực tiếp ngồi trên giường, quét mắt một vòng nhìn thấy cái chăn bày trên giường gạch, khóe miệng bà lại run rẩy một phát.

"Tại sao cô không xếp chăn?"

Nói đến cái này, Khương Điềm Điềm lập tức ngẩng đầu, đôi mắt không ngừng lên án nhìn người phụ nữ trung niên!

Bởi vì cái gì ah, nếu như không phải bà sáng sớm giả làm Tuyết di tới phá cửa, cô như thế nào tỉnh lại? Đùi gà của cô như thế nào biến mất?

Người phụ nữ trung niên tiếp được oán giận của cô: "..."

Bà hít một hơi thật sâu thở ra, nói: "Nói chính sự! Bây giờ là lúc nào rồi mà cô vẫn chưa chịu dậy bắt đầu làm việc, cô đã ba ngày không có làm việc rồi.

Hôm nay nếu còn không đi thì mọi người sẽ nghĩ cô như thế nào? Tôi cũng biết, chuyện của Từ Thúy Hoa khiến cho cô khó chịu trong lòng.

Nhưng mà Khương Điềm Điềm, việc trời muốn mưa là mưa, mẹ cô phải lập gia đình, có một số việc là con cái không thể nào quản nổi.

Cho dù là mẹ ruột cô kết hôn cô cũng không quản được.

Càng huống chi bà ta không phải mẹ ruột cô.

Hiện tại người đi rồi, cái nhà này chỉ còn lại một mình cô, cô cũng nên vì chính mình mà suy nghĩ một chút.

Chủ tịch Mao đã từng nói qua, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời.

Cho dù chỉ có mình cô, cho dù cô chỉ là một nữ nhân, chỉ cần cô làm tốt kiếm được công điểm sẽ không đói chết."

Khương Điềm Điềm kinh hãi: "Còn có người chết đói???"

Phụ nữ trung niên: "..."

Trọng điểm không phải chỗ này!!!

Bà lại hít sâu một hơi rồi thở ra, nói: "Không đến mức chết đói!!! Đại đội chúng ta cùng với đại đội khác không giống nhau! Ngoại trừ trận nạn đói ba năm kia, không có người chết đói."

Khương Điềm Điềm liền đặt vấn đề: "Vậy bây giờ là năm nào?"

Người phụ nữ trung niên: "..."

Bà kéo căng khóe miệng, nói: "Năm 1969!"

Khương Điềm Điềm bừng tỉnh hiểu ra "Ah" một tiếng, nháy nháy mắt, hỏi: "Nếu lương thực không đủ ăn, có thể mượn đại đội sao?"

Phụ nữ trung niên: "..."

Bà mài mài răng, lại nhìn Khương Điềm Điềm, cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Không thể!"

Khương Điềm Điềm thất vọng cúi đầu, lại "Ah" một tiếng, theo sát đó, cô lần nữa ngẩng đầu, dường như lại muốn hỏi cái gì.

Người phụ nữ trung niên lập tức mở miệng: "Trong đội đã thương lượng qua, một cô nương như cô cũng không dễ dàng, trước đây cũng không xuống ruộng làm, lần này trước tiên cho cô làm một chút việc nhẹ nhàng gật đầu một phát.

Cô đi theo Vương tẩu tử tới chuồng heo làm, cô phụ trách hái rau dại rồi băm cho heo ăn! Tuy nhiên công điểm ít một chút, nhưng là một cô nương, ăn cũng không nhiều.

Chậm rãi thích ứng, lại đổi công việc nhiều điểm khác."

Khương Điềm Điềm giật giật lỗ tai nhỏ, không dám hỏi nguyên nhân vì cái gì mà mình chưa xuống ruộng làm việc, lại "Ah" một tiếng.

Người phụ nữ trung niên chỉ nhìn bề ngoài cũng biết là "Nữ cường nhân", bà bị Khương Điềm Điềm mở miệng liền ba lần "Ah,ah,ah" khiến cho bà nóng nảy lên.

Bà tận lực đè xuống sự nổi nóng của mình, đứng dậy: "Tôi còn có việc đi trước đây, cô hôm nay nhớ đến làm việc."

Khương Điềm Điềm gãi đầu, vốn dĩ đầu tóc đã lộn xộn bây giờ càng giống ổ gà hơn, cô tranh thủ thời gian giữ chặt bà ấy, xông qua liền mỉm cười ngọt ngào: "Cái kia, tôi muốn nghỉ ngơi một ngày."

Người phụ nữ trung niên liền tức đến mức mặt đỏ rần.

"Nhà của tôi ngày hôm qua bị mưa dột rồi, tôi muốn sửa một chút, thu thập một phát!" Khương Điềm Điềm thế mà nói có sách mách có chứng.

Lý do này, ngược lại rất chính đáng so với quá khứ, bà không phải là người không biết lý lẽ, liền gật đầu: "Vậy cũng được, như vậy đi, chính cô tới nhìn xem sao, nếu có cái gì cần giúp đỡ thì tới đại đội tìm tôi."

Khương Điềm Điềm: "Tốt."

Khương Điềm Điềm lần này không có ngăn cản bà ấy rời đi nữa, cô tiễn người phụ nữ trung niên tới cửa, bà ấy một cước bước ra khỏi cửa.

Khương Điềm Điềm đột nhiên mở miệng: "Đúng rồi, đại thẩm, ngài là ai vậy?"

Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!

Người phụ nữ trung niên lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa liền ngã, khó khăn lắm mới ổn định chính mình!

Bà quay đầu, trừng đôi mắt hổ hướng về phía Khương Điềm Điềm, gào thét: "Cô vậy mà không biết tôi!!!"

Dừng một chút, liền rống: "Cô cũng không nhận ra tôi mà còn nói chuyện với tôi lâu như vậy!!!"

Lại dừng một phát, rống tiếp: "Tôi là chủ nhiệm của đội phụ nữ Dương Quế Hoa!!!"

Nói xong, thật sự không bao giờ...

muốn nói nhiều một câu với Khương Điềm Điềm, đông đông đông, rất nhanh biến mất trong sân nhà Khương Điềm Điềm.

Bước chân đi ra dứt khoát như thể không bao giờ muốn gặp lại!

Khương Điềm Điềm nhếch miệng, nhẹ giọng: "Nữ chủ nhiệm nha, trách không được lại tới nhà mình."


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch