Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nguyên Tôn

Chương 150: Tiểu Thiên Nguyên thuật - Đại Phong Lôi.

Chương 150: Tiểu Thiên Nguyên thuật - Đại Phong Lôi.




-Cuối cùng cũng tìm được ngươi!

Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua con nguyên thú to lớn nằm bên cạnh hồ nước kia. Lúc này toàn thân Phong Lôi thú đã chảy xuôi đầy máu tươi, nguyên khí cực kỳ suy yếu, hiển nhiên là đã bị trọng thương sắp chết.

Tên Tiêu Thiên Huyền này quả thật cũng có chút năng lực đấy chứ!

Chu Nguyên lại cảm thán một tiếng một lần nữa. Dù sao thì nếu như không có một chút bản lãnh thật sự thì cũng không thể nào làm được đến tình trạng khiến cho một con Phong Lôi thú tứ phẩm bị thương đến mức này.

Bất quá, có năng lực thì thế nào, dù sao thì hôm nay Chu Nguyên hắn cũng là người gặt hái thành quả cuối cùng.

Bàn tay Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút. Thân bút nhanh chóng bành trướng. Chỉ thấy thân hình Chu Nguyên khẽ động, không chút do dự mà bắn ra bên ngoài, mục tiêu trực chỉ vào con Phong Lôi thú đang bị thương ở kia.

Rống!

Phong Lôi thú cũng lập tức phát giác được sự dao động bất thường của nguyên khí. Thế nhưng lúc này nó cũng chỉ có thể phát ra một tiếng rống giận dữ đầy hư nhược, nó cố gắng há miệng, phun ra một đạo phong lôi hung hăng đập về hướng Chu Nguyên.

Bất quá lúc này nó đã bị trọng thương, nguyên khí bị hao tổn hầu như không còn. Thực lực vốn mười phần thì bây giờ chẳng còn đủ một, cho nên nguyên khí phong lôi mà nó phun ra oanh kích trực tiếp vào người Chu Nguyên liền bị hắn vẩy bút một cái cho chấn vỡ.

Con Phong Lôi thú này nhìn thấy tình thế không ổn, định bỏ chạy một lần nữa.

-Muốn chạy đi đâu?

Chu Nguyên cười một tiếng, Thiên Nguyên Bút trong tay đột nhiên lắc một cái, chỉ thấy chùm lông tơ màu tuyết trắng ở đầu ngòi bút đột nhiên bắn mãnh liệt ra ngoài, tựa như dải lụa màu trắng quấn chặt lấy đôi móng vuốt của Phong Lôi thú.

Mà ngay khi những lông tơ này cuốn lấy thành công Phong Lôi thú, chỉ thấy những sợi tơ màu tuyết trắng này trực tiếp lần theo vết thương chui điên cuồng vào bên trong thể nội của Phong Lôi thú.

Phong Lôi thú phát ra tiếng gầm gừ, nguyên khí phong lôi trên thân thể chấn động, nhưng lại không có cách nào có thể chấn vỡ được những lông tơ màu tuyết trắng này.

Thân hình Chu Nguyên khẽ động, trực tiếp rơi vào phía trên đầu lâu của Phong Lôi thú. Hắn cũng không có một chút do dự nào mà vung bàn tay lên, xung quanh bàn tay có vẩy rắn màu xanh nổi lên, sau đó đột nhiên đánh xuống một quyền.

-Long Bi Thủ, Phá Thiên!

Một quyền ẩn chứa nguyên khí vô cùng cuồng bạo trong đó đánh trực tiếp xuống phía trên đầu Phong Lôi thú. Chỉ với một quyền này đã đánh nát đầu lâu, triệt để duyệt tuyệt sinh cơ của Phong Lôi thú.

Ầm ầm!

Thân thể to lớn của Phong Lôi thú rơi xuống như diều đứt dây, sự va chạm với mặt đất khiến cho đại địa đều đang run rẩy, mặt hồ bên cạnh cũng nổi lên gợn sóng.

Chu Nguyên thu hồi Thiên Nguyên Bút lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm về phía thi thể Phong Lôi thú.

Bởi vì nương theo quá trình sinh cơ của Phong Lôi thú dần dần mất đi, chỉ thấy bắt đầu xuất hiện từng sợi sương trắng bay lên từ trên thi thể của nó.

Bên trong mỗi một sợi sương trắng kia đều ẩn chứa nguyên khí cực kỳ tinh thuần.

-Quả không hổ là một con nguyên thú tứ phẩm, nguyên khí ẩn chứa bên trong sợi sương trắng thu được từ cơ thể nó hùng hồn hơn nhiều so với những con mình gặp phải lúc trước.

Chu Nguyên tán thán nói. Trước đó khi săn giết nguyên thú thì hầu hết đều chỉ có thể thu được một sợi nguyên khí, trong khi đó từ thi thể của con Phong Lôi thú này lại thu được số lượng gấp mấy chục lần lúc trước.

Sương trắng không ngừng bốc lên, cuối cùng dần dần ngưng tụ lại, xoay tròn xung quanh tạo thành một khối không khí màu trắng to chừng đầu người. Theo thời gian dần trôi qua, khối không khí này dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một hạt châu màu trắng lớn chừng đầu ngón tay cái.

Hạt châu mang màu trắng tinh khiết như mây trên trời, xinh đẹp đến cực điểm, thế nhưng nguyên khí hùng hồn phát ra từ bên trong nó lại mạnh mẽ vô cùng, khiến cho Chu Nguyên thèm chảy nước miếng.

Chu Nguyên lau lau khóe miệng, hắn có thể cảm giác được, nếu như hắn hấp thu viên Nguyên châu màu trắng này thì rất có thể liền sẽ lấp đầy một cách triệt để Khí Phủ của bản thân.

Đến lúc đó là hắn đã có thể có đủ điều kiện bước thêm một bước, tu vi bước vào Thiên Quan cảnh chân chính!

Chu Nguyên hít sâu một hơi, áp chế tâm tình nôn nóng của mình xuống. Sau đó hắn cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận viên Nguyên châu màu trắng này, thu vào bên trong túi Càn Khôn.

Mà ngay lúc ngay sau khi Chu Nguyên lấy được Nguyên châu màu trắng, hắn lại một lần nữa đưa ánh mắt tràn đầy lửa nóng nhìn về phía thi thể của Phong Lôi thú, chỉ thấy có một sợi sương trắng dâng lên lượn lờ ở bên trên thân thể Phong Lôi thú, cuối cùng hóa thành một cái ngọc giản màu xanh đen.

Chu Nguyên vội vàng đưa tay bắt lấy chiếc ngọc giản này, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Bàn tay vừa chạm vào ngọc giản thì có một luồng tin tức tràn vào bên trong ý thức của Chu Nguyên.

Chu Nguyên nhắm mắt cảm ứng một lúc, sau đó mở ra hai mắt, sâu trong đôi mắt lóe lên ánh sáng với vẻ mừng như điên. Chính như những gì mà hắn dự đoán, bên trong ngọc giản này có ghi chép một đạo Tiểu Thiên Nguyên thuật.

Tên gọi của đạo Tiểu Thiên Nguyên thuật này là Đại Phong Lôi.

Phương pháp tu luyện cũng đã thu được vào trong tay, cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Bởi lẽ những ngọc giản này đều chỉ có thể sử dụng trong một lần duy nhất, một khi có người đã tiếp nhận được thông tin từ nó, ngọc giản sẽ lập tức vỡ vụn, không cách nào có thể cho người thứ hai có cơ hội đọc được hay tu luyện.

-Cuối cùng cũng đạt được!

Chu Nguyên thu hồi ngọc giản với vẻ mặt vô cùng hài lòng. Tính cho tới nay cuối cùng thì hắn cũng đã đạt được một quyển Tiểu Thiên Nguyên thuật. Nếu như có thể tu luyện thành công môn Tiểu Thiên Nguyên thuật này, vậy không thể nghi ngờ sẽ là một sự trợ giúp cực kỳ to lớn đối với việc tăng lên thực lực bản thân của Chu Nguyên.

-Quả thật thu hoạch lần này không nhỏ chút nào!

Chu Nguyên không nhịn được cười lên một tiếng, lần này hắn không chỉ đạt được một viên Nguyên châu màu trắng, có thể trợ giúp tu vi bản thân đột phá đến cảnh giới Thiên Quan, quan trọng hơn là càng đạt được một quyển Tiểu Thiên Nguyên thuật.

Hưu!

Mà liền ngay tại lúc Chu Nguyên chuẩn bị xử lý một chút thi thể của Phong Lôi thú, không khí đột nhiên chấn động, dường như có âm thanh do đồ vật gì đó xé gió bén nhọn vang lên. Một đạo kình phong lăng lệ vô cùng gào thét mà tới từ phía sau, cực kỳ xảo trá mà nhằm vào phần đầu Chu Nguyên.

Chu Nguyên phản ứng cũng không chậm một chút nào. Thiên Nguyên Bút trong tay đột nhiên lắc một cái, phần lông tơ ở ngòi bút lập tức dài ra, hóa thành vô số đạo lông tơ màu tuyết trắng, xen lẫn che phủ ở phía sau tạo thành từng tầng từng tầng lưới màu trắng.

Ông!

Một đợt ánh sáng màu sắc xích hồng đánh trúng vào trên mặt lưới, xé tan một cách mạnh mẽ từng tầng từng tầng mặt lưới, không ngừng tới gần người Chu Nguyên. Bất quá cuối cùng tại lúc mà còn cách Chu Nguyên hơn một xích thì rốt cục tiêu hao toàn bộ lực lượng, hóa thành một thanh trường thương màu lửa đỏ bắn ngược mà quay về.

Chu Nguyên xoay người lại, đưa mắt nhìn về phía một đỉnh núi cách đó không xa. Chỉ thấy ở nơi đó đang có mấy đạo bóng người đang đứng, hai người đứng đầu chính là Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh.

-Thế mà vẫn kịp đuổi tới? -Chu Nguyên nhìn thấy bọn hắn xuất hiện thì cũng có chút kinh ngạc.

-Thì ra tất cả mọi việc đều là do ngươi gây ra! -Lúc này sắc mặt Tiêu Thiên Huyền vô cùng khó coi, hắn vô cùng âm trầm mà nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trong mắt không che giấu sát ý phun trào.

Giờ này khắc này, hắn rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt vì sao mọi việc vẫn đang tốt đẹp lại đột ngột xuất hiện vấn đề. Hiển nhiên tất cả mọi việc là do tên Chu Nguyên trước mắt này động tay động chân, mới khiến cho con Phong Lôi thú kia vốn phải chết lại có thể tránh thoát ra sự vây khốn của bọn hắn.

Ánh mắt Tiêu Thiên Huyền vô cùng âm lãnh mà nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nói:

-Nếu như không phải trên người con Phong Lôi thú này vẫn còn sót lại một chút Huyền Trọng Nê, nhờ vào đó ta có thể tìm được tới đây. Nói không chừng chỉ sợ hôm nay gian kế của ngươi đã có thể thành công.

Hắn xòe bàn tay ra đối với Chu Nguyên, thanh âm hờ hững với vẻ đương nhiên:

-Biết điều thì mau đem những đồ vật mà lúc trước ngươi đoạt được từ trên người Phong Lôi thú ra đây, còn nữa, tính cả chí bảo của Cổ gia cũng đồng thời giao nộp cho ta. Loại người như ngươi còn chưa có đủ tư cách để tiêu thụ những vật này!

Chu Nguyên nghe vậy, chỉ cười cười, sau đó hắn vỗ túi Càn Khôn ở bên hông, lập tức viên Nguyên châu màu trắng kia xuất hiện ở trong lòng bàn tay Chu Nguyên:

-Vật mà ngươi nói tới chính là cái này hay sao?

Tiêu Thiên Huyền nhìn chằm chằm vào viên Nguyên châu màu trắng kia với ánh mắt vô cùng tham lam. Bình thường thì trong thể nội nguyên thú thông thường sẽ chỉ có một sợi nguyên khí tinh thuần, nhưng mà bên trong cơ thể con Phong Lôi thú này lại ngưng tụ ra hẳn một viên Nguyên châu. Bởi vậy có thể thấy được nguyên khí ẩn giấu ở bên trong đó hùng hồn đến mức nào.

-Mau giao ra đây!

Ngón tay Chu Nguyên khẽ vuốt lên trên Nguyên châu màu trắng, lộ ra một nụ cười quỷ dị đối với Tiêu Thiên Huyền. Cuối cùng hắn nhẹ nhàng ném trực tiếp viên Nguyên châu màu trắng ấy vào bên trong miệng, chỉ một ngụm liền nuốt xuống.

-Ngươi nhìn này, ta đã trực tiếp ăn nó mất rồi. Như vậy chẳng phải là đã có thể tiêu thụ rồi hay sao? -Chu Nguyên cười híp mắt nói.

Tiêu Thiên Huyền thấy vậy thì hơi ngây người, nhưng trong nháy mắt kế tiếp khuôn mặt hắn lại đột nhiên trở nên vặn vẹo dữ tợn.

-Chu Nguyên, ta nhất định phải giết ngươi! -Tiêu Thiên Huyền nổi giận gầm lên một tiếng.

Hắn đã phỉa hao phí bao nhiêu át chủ bài như vậy mới có thể làm cho con Phong Lôi thú kia bị trọng thương đến tình trạng dầu hết đèn tắt, vậy mà cuối cùng kết quả lại là mọi thứ đều làm lợi cho Chu Nguyên.

-Mau giết hắn cho ta! -Tiêu Thiên Huyền gào thét, mấy tên kiêu từ cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ đứng ở sau lưng hắn cũng là nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt bất thiện.

Bất quá Chu Nguyên lại không thèm để ý tới bọn hắn, quay người nhảy lên liền rơi vào bên trong hồ nước, biến mất không thấy gì nữa, mơ hồ còn có thanh âm truyền đến:

-Tiêu Thiên Huyền, đợi ta có thể đột phá đến cảnh giới Thiên Quan, khi đó chúng ta lại tính toán nợ nần với nhau!

Dù sao thì hiện tại còn không phải là thời điểm thích hợp để chiến đấu cùng với mấy người Tiêu Thiên Huyền. Sau khi nuốt viên Nguyên châu kia, Chu Nguyên cần tìm một nơi an toàn để tiến hành hấp thu đồng thời đột phá.

Bạch!

Mấy người Tiêu Thiên Huyền cũng là cấp tốc truy kích vào bên trong hồ nước, bất quá chỉ sau một lát mấy người lại trở ra, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

-Đáy hồ nơi này thông suốt với bốn phương, không biết hắn đã trốn đi đằng nào mất rồi. -Cổ Linh cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nói.

Tiêu Thiên Huyền tức giận đến run rẩy toàn thân. Sau một hồi khá lâu mới cố gắng để ép lại cơn nổi giận trong lòng, nói một cách đầy âm trầm:

-Hắn sẽ chạy không xa. Tất cả mau tìm kiếm cho ta. Dù cho có phải lật lên từng tấc đất cũng phải tìm được hắn. Chờ khi ta có thể tìm ra được hắn, ta sẽ khiến cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!

Trong thanh âm tràn đầy sát khí dâng trào.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch