Chu Nguyên ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá, hai mắt khép hờ. Viên Nguyên châu màu trắng mà lúc trước hắn nuốt vào kia bây giờ đã rơi vào trong Khí Phủ của hắn. Lúc này nó đang phóng thích không ngừng ra nguyên khí, sau đó những nguyên khí vô cùng tinh thuần này sẽ bị Thông Thiên Huyền Mãng khí luyện hóa.
Chu Nguyên có thể cảm giác được nguyên khí bên trong Khí Phủ của mình đang không ngừng trở nên hùng hậu.
-Lần này hẳn là đã đến thời điểm đột phá.
Chu Nguyên tự nói, sau đó mở ra hai mắt nhìn thoáng qua chỗ cửa sơn động. Nơi đó đã bị hắn che lại bằng những tảng đá lớn, hơn nữa bên trên còn khắc họa một chút nguyên văn có tác dụng che lấp sự dao động của nguyên khí. Cái này cũng đã đủ đề cam đoan cho sự an toàn của hắn.
Tất nhiên là tên Tiêu Thiên Huyền kia sẽ không từ bỏ việc này, chắc chắn sẽ dẫn người lục soát khắp núi. Bất quá nơi đây vốn có vô số dãy núi nằm san sát nhau, hơn nữa còn có nguyên văn che lấp, có khả năng rất lớn là tên Tiêu Thiên Huyền kia không thể tìm thấy Chu Nguyên được.
Chu Nguyên cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục do dự nữa. Lại một lần nữa nhắm lại hai mắt, ổn định tâm thần, chú ý Khí Phủ, không ngừng thôi động Thông Thiên Huyền Mãng khí cắn nuốt từng sợi nguyên khí vô cùng tinh thuần kia.
Mà sự dao động của nguyên khí khi phun trào xung quanh người hắn cũng bắt đầu tăng lên liên tục.
...
Cùng lúc đó, tại bên trong một chỗ núi sâu, sắc mặt Tiêu Thiên Huyền vô cùng tái nhợt mà nhìn qua dãy núi mênh mông bát ngát này. Bọn hắn đã cố gắng tìm tòi hơn nửa ngày trời nhưng vẫn không có kết quả gì. Dường như phảng phất tên Chu Nguyên kia đã hoàn toàn biến mất.
-Khốn kiếp! -Tiêu Thiên Huyền nắm chặt lại nắm đấm, sự nổi giận mà hắn đã rất vất vả để áp chế lúc trước lại bùng phát, cơ hồ khiến cho hắn tức giận đến phát điên.
Từ bé đến giờ, đây còn là lần đầu tiên mà hắn bị người khác trêu đùa như vậy, còn chưa kể đây còn là một tên phế vật chỉ ở cấp độ Dưỡng Khí cảnh.
-Không cần phải gấp, hắn cũng không trốn tránh được bao lâu. -Cổ Linh đứng ở một bên vội vàng lên tiếng trấn an. Chợt trong con ngươi của ả lướt qua một vòng ngoan độc, nói:
-Chúng ta có thể lan rộng tin tức rằng Chu Nguyên đã đạt được Tiểu Thiên Nguyên Thuật ra bên ngoài. Dù sao thì bây giờ hắn cũng mới chỉ đạt tới cảnh giới Dưỡng Khí mà thôi, theo muội thấy khi nghe được tin tức này thì sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với việc truy sát Chu Nguyên.
Tiêu Thiên Huyền áp chế lại nộ khí trong lòng, hai mắt nhắm lại, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng gật gật đầu, nói:
-Tốt, dám cướp đồ vật của ta, ta liền khiến cho hắn trở thành mục tiêu bị săn lùng công kích, không có một giờ phút nào được yên bình!
-Mặt khác, ta muốn tuyên bố lệnh treo thưởng. Bất kỳ người nào chỉ cần giết được Chu Nguyên đều có thể nhận được ba trăm vạn nguyên tinh.
Tiêu Thiên Huyền lộ ra một nụ cười dữ tợn, chỉ cần những kế hoạch này được thực thi, như vậy nếu như tên Chu Nguyên kia dám can đảm hiện thân thì tất nhiên sẽ dính phải phiền phức không ngừng.
Cổ Linh cũng là mỉm cười gật gật đầu, cô ta ngước lên đôi mắt đẹp, nhìn về phía chỗ sâu trong dãy núi. Chắc hẳn bây giờ tên Chu Nguyên kia vẫn còn đang rất đắt ý bởi vì làm được ngư ông đắc lợi, thế nhưng hắn lại không biết sau khi tên ngư ông là hắn bại lộ, thì sẽ dẫn tới phiền toái cực lớn cho bản thân.
Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách thực lực bản thân hắn không đủ, hết lần này tới lần khác còn muốn khoe khoang, muốn chiếm cứ Tiểu Thiên Nguyên thuật một mình.
Ông!
Mà ngay tại khi hai người Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh đang nói chuyện, bỗng nhiên bọn hắn phát giác bên trong thiên địa này đang có một cỗ dị động truyền đến từ không trung. Hai người đều vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó đều nhìn thấy tại trên không trung ở phía xa xa đang có từng luồng hào quang cao tới vạn trượng hội tụ lại, cuối cùng tựa hồ tạo thành một tấm bia đá vô cùng to lớn.
-Đó là cái gì?
Tiêu Thiên Huyền kinh ngạc nói, dường như tấm bia đá kia ở một nơi cực kỳ xa xôi, thế nhưng khi bọn hắn dùng mắt thường nhìn lại thì lại có thể trông thấy một cách hết sức rõ ràng. Khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ thần bí.
Cổ Linh cũng vô cùng ngạc nhiên đưa mắt nhìn qua bia đá đột nhiên xuất hiện ở trên không trung kia. Cô ta cẩn thận nhìn kỹ bia đá, nói:
-Dường như trên tấm bia đá này có chữ viêt đấy.
Tiêu Thiên Huyền nghe vậy thì cũng chăm chú nhìn lại, quả nhiên sau một lúc thì nhìn thấy những dòng chữ cổ xưa trên đó:
“Chỉ người có thể lưu lại tên tuổi của mình trên tấm bia mới có thể đi vào Thánh Địa.”
Mà tại phần đỉnh của bia đá còn có bốn chữ:
“Chiến tích hiển hách.”
Trong lòng Tiêu Thiên Huyền vô cùng chấn động, ánh mắt của hắn cũng đột nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng, nói:
-Thánh Địa?! Ta đã từng được nghe phụ thân đề cập tới, rằng bên trong nơi Thánh Tích Chi Địa này có một khu vực được gọi là Thánh Địa. Mà cơ duyên lớn nhất, có giá trị nhất trong Thánh Tích Chi Địa đều nằm ở trong nơi Thánh Địa này!
-Bất quá theo như những lần Thánh Tích Chi Địa mở ra trước đây thì Thánh Địa chưa từng xuất hiện, vậy tại sao lần này nó lại hiện ra?
Cổ Linh nghe vậy thì cũng vô cùng khiếp sợ, che lại đôi môi đỏ mọng của mình.
-Như vậy người nào có thể để lại tên tuổi của mình ở trên tấm bia? Hơn nữa làm thế nào để có thể lưu lại tên tuổi ở trên đó? -Cổ Linh không nhịn được nói.
Tiêu Thiên Huyền hơi suy tư một chút, nói:
-Nếu như ta không đoán sai, thì chìa khóa hẳn là nằm ở ý nghĩa của câu tiêu đề ở phần đỉnh chóp kia…
-Chiến tích hiển hách…? -Cổ Linh hơi nhíu lại lông mày, thấp giọng đọc lại một lần bốn chữ được ghi ở trên đỉnh bia đá.
Tiêu Thiên Huyền gật gật đầu, nói:
-Vốn dĩ nơi Thánh Tích Chi Địa này chính là do thánh huyết của Thánh Giả biến hóa mà thành. Trong đó tràn ngập sự huyền ảo kỳ bí. Bây giờ sở dĩ Thánh Bia hiển hóa chắc hẳn là nó đã cảm ứng được có sự tình gì đó phát sinh ở bên trong khu vực Thánh Tích Chi Địa này.
-Nói cách khác, chỉ khi có người có thể nhận được đánh giá của tấm bia là chiến công hiển hách, thì mới có tư cách có thể ghi danh vào trên tấm bia, từ đó nhận được cơ hội tiến vào Thánh Địa.
Mấy vị kiêu tử bên người Tiêu Thiên Huyền cũng vô cùng nóng mắt. Bởi lẽ bên trong Thánh Địa có cơ duyên vô cùng to lớn tồn tại, nếu như bọn hắn có thể có cơ hội tiến vào bên trong và đạt được cơ duyên này, vậy tương lai của bọn hắn sẽ như cá chép vượt Vũ Môn, chắc chắn hóa rồng.
-Xem ra chúng ta cần phải nghiên cứu một chút, xem xem phải như thế nào mới có thể đươc coi là người có chiến tích hiển hách…
Tiêu Thiên Huyền lẩm bẩm nói. Bất quá chợt trong mắt của hắn nổi lên vẻ tàn nhẫn.
-Bất quá, trước lúc này, việc trọng yếu nhất bây giờ là phải giải quyết được tên Chu Nguyên kia.
….
Trong cùng một thời gian khi tấm bia to lớn ở xa không thể chạm kia hiển hóa, cơ hồ tất cả mọi người đang ở bên trong Thánh Tích Chi Địa đều có cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn về hướng Thánh Bia trên không trung.
Mà những văn tử cổ xưa ở trên bia đá cũng được mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Trong toàn bộ Thánh Tích Chi Địa đều sôi trào lên. Ánh mắt của vô số của kiêu tử đều trở nên nóng bỏng, bọn hắn đều rất rõ ràng việc được tiến vào trong Thánh Địa đại biểu cho điều gì. Nơi đó, có được tạo hóa cơ duyên lớn nhất của Thánh Tích Chi Địa.
Thế là, vô số kiêu tử cũng bắt đầu suy nghĩ về cái gì gọi là chiến tích hiển hách. Đến tột cùng thì phải đạt tới trình độ nào thì mới được coi là hiển hách.
…
Tại một nơi nào đó trong Thánh Tích Chi Địa, bên canh dòng suối vô cùng thanh tịnh đang có một bóng người yểu điệu, bộ dáng tuấn tú mĩ miều vô song. Người đó đang duỗi ra đôi chân trần như ngọc ngâm nhẹ nhàng vào trong suối nước. Đôi mắt đẹp của người đó hơi khép hờ lại tựa như đang vô cùng hưởng thụ.
Bộ dáng quen thuộc ấy, thì ngoại trừ Yêu Yêu ra thì còn có thể là người nào.
Lúc này nàng đã đem mái tóc đen nhánh của mình xõa xuống, để từng lọn tóc rủ xuống bên bờ eo thon một cách tùy ý. Nàng hơi hưởng thụ cảm giác lành lạnh dưới bàn chân, rồi nâng gương mặt xinh đẹp của mình lên, ngước nhìn về phía Thánh Bia đang hiển hóa trên không trung.
-Chiến tích hiển hách?
Yêu Yêu hơi duỗi duổi lưng mỏi, tự nhủ:
-Cũng không biết bây giờ tên Chu Nguyên kia thế nào rồi? Nói không chừng lại bởi vì trêu chọc vào người nào mà bị người đó chặn lại rồi đấy chứ!
Chợt nàng lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
-Mặc kệ hắn, trước tiên mình phải lo chuyện của mình trước đã.
Nàng vươn người đứng dậy, tà áo dài trắng như tuyết, dung nhan tuấn mỹ. Trong bộ dáng nam trang này của nàng, quả thật là một vị công tử đẹp đẽ tựa ngọc bích.
Bất quá, theo thời gian dần trôi qua, trong đôi mắt đẹp đầy sự linh hoạt kỳ ảo cùng thần bí vị công tử xinh đẹp này lại dần ngưng tự ra một lại ánh sáng nào đó có phần lạnh lẽo. Chỗ mi tâm trơn bóng kia của nàng có một luồng ánh sáng sáng tỏ hiện lên, tương ứng có một cỗ dao động của thần hồn vô cùng cường đại phóng xuất chậm rãi ra ngoài.
Phảng phất dòng suối dưới chân đều trở nên yên tĩnh vào lúc ấy, ngay cả thủy triều lên xuống cũng dừng lại.
Yêu Yêu xoay người chậm rãi lại, nhìn về phía bầu trời cách đó không xa. Chỉ thấy nơi đó đang có một đạo khí lưu màu xích hồng lướt ngang chân trời, tỏa ra khí thế bá đạo uy nghiêm.
Con mắt Yêu Yêu đầy lạnh lẽo nhìn về phía đạo khí lưu màu xích hồng kia. Bỗng nhiên nàng duỗi ra một ngón tay ngọc ngà, điểm một cái nhẹ nhàng vào trong hư không.
Ba!
Sự dao động vô hình của thần hồn đột nhiên bộc phát ra ngoài, hóa thành một lực trùng kích thần hồn nhìn như vô hình mà lại cực kỳ cuồng bạo, oanh kích về hướng luồng sóng màu xích hồng kia.
Ông!
Phảng phất như bầu trời bị chấn động một chút. Đạo khí lưu màu xích hồng kia càng là bị liên lụy, rơi trực tiếp từ trên trời xuống dưới, cuối cùng rơi vào bên trên một đỉnh núi cách dòng suối nơi Yêu Yêu đang đứng không xa.
Đạo khí lưu màu xích hồng chậm rãi thu liễm lại, cuối cùng hóa thành một bóng người mặc bộ bào phục màu hoàng kim. Cẩn thận nhìn lại, bộ dáng người này vậy mà chính là Võ Hoàng!
Trên khuông mặt của Võ Hoàng chẳng hiện lên biểu lộ nào cả. Chỉ là hơi cúi đầu xuống, nhìn về hướng Yêu Yêu đang đứng bên bờ suối chảy, ánh mắt ngưng tụ lại, nói một cách chậm rãi:
-Vì sao lại ngăn cản ta?
Yêu Yêu cũng nhìn chằm chằm vào Võ Hoàng. Trong con ngươi của nàng hiện lên vẻ lạnh lẽo dường như có thể đóng băng cả dòng suối bên cạnh.
-Không phải là ngươi vốn rất thích gây phiền toái cho người khác hay sao… Vậy bây giờ, vừa hay rảnh rỗi, ta cũng muốn gây phiền phức với ngươi đây.
Thanh âm của Yêu Yêu vô cùng trong trở, nhưng lại chẳng chứa một chút tình cảm nào. Nàng hơi nghĩ nghĩ một chút, lại nói:
-Tiện thể cũng muốn kiểm chứng xem, xem nếu như đánh bại ngươi rồi, thì liệu có được coi là chiến tích hiển hách hay không?
Thanh âm của nàng vừa phát ra, chỉ thấy tay áo dài của Yêu Yêu rung nhẹ, từng đạo quyển trục bay ra lơ lửng ở trước mặt nàng. Nguyên khí dao động vô cùng kình người truyền ra chầm chậm.