-Mọi người biết tin gì chưa? Có một kẻ tên là Chu Nguyên, cũng chẳng biết là người ở nơi nào, vậy mà lại có thể cướp đi một môn Tiểu Thiên Nguyên thuật từ trong tay Tiêu Thiên Huyền.
-Không thể nào? Ta nghe nói thực lực của tên Chu Nguyên kia mới chỉ ở cấp độ Dưỡng Khí cảnh thôi cơ mà!
-Nghe nói là tên Chu Nguyên này thừa dịp lúc mấy người Tiêu Thiên Huyền đánh đến lưỡng bại câu thương với con nguyên thú tứ phẩm kia, tên này liền xông ra chiếm tiện nghi.
*lưỡng bại câu thương: cả hai bên đều tổn thương, không ai giành chiến thắng.
-Chậc chậc, tên đó quả thật là có vận khí tốt thật, dù sao thì đây chính là một môn Tiểu Thiên Nguyên thuật cơ mà!
-Ha ha, bây giờ Tiêu Thiên Huyền đã trao giải thưởng trị giá 300 vạn nguyên tinh cho ai có thể bắt được tên Chu Nguyên kia. Bởi vậy hiện nay ở bên trong khu vực dãy núi mà tên Chu Nguyên này từng xuất hiện, đang có không ít người tìm kiếm muốn bắt lấy hắn. Dù sao thì chỉ cần bắt được tên này liền có thể chiếm được môn Tiểu Thiên Nguyên thuật kia, hơn nữa còn lãi thêm giải thưởng 300 vạn nguyên tinh, quá ư là có lời!
-Quả là kẻ mang ngọc thì có tội, thực lực của tên Chu Nguyên này đã yếu như vậy lại còn dám dính vào việc cướp đoạt Tiểu Thiên Nguyên thuật, quả thật là tự tìm đường chết.
*mang ngọc có tội: ý chỉ việc không có thực lực mà sở hữu đồ quý báu sẽ dễ khiến cho người khác nhòm ngó, dù bị hãm hại cũng chỉ trách tại việc sở hữu đò quý giá.
-Hay là chúng ta cũng đi tới đó thử một chút? Biết đâu gặp may bắt được hắn thì chẳng phải là phát tài rồi hay sao?
-Hắc hắc, ta cũng có ý định như vậy. Dù sao thì tên kia cũng mới chỉ đạt tới cấp độ Dưỡng Khí cảnh. Nếu may mắn gặp phải hắn thì chỉ với sức lực của chúng ta cũng có thể bắt hắn một cách dễ dàng.
-Vậy chúng ta cùng đi thử một phen xem sao!
-....
Trên một đỉnh núi, Tiêu Thiên Huyền đang đứng chắp tay, đưa mắt nhìn qua khu vực núi đồi trước mắt. Chỉ thấy ngọn núi vốn vô cùng vắng vẻ này thì giờ đây lại đang có rất nhiều bóng người đi qua đi lại tìm kiếm không ngừng. Trong đôi mắt Tiêu Thiên Huyền phát ra một vòng thâm trầm.
-Tên khốn này thật đúng là có thể trốn tránh!
Tiêu Thiên Huyền lạnh giọng nói. Hắn đã dựa theo lời mà Cổ Linh nói, tản ra tin tức về việc Chu Nguyên sở hữu một môn Tiểu Thiên Nguyên thuật, quả nhiên là đã khiến cho rất nhiều người tìm tới nơi đây tìm kiếm tung tích của Chu Nguyên. Bất quá mặc dù thanh thế hết sức rầm rộ, thế nhưng cho tới tận bây giờ vẫn không thể nào tìm ra Chu Nguyên.
-Huynh không cần phải quá gấp gáp làm gì. Muội tin chắc tên Chu Nguyên này vẫn còn trốn ở bên trong dãy núi này.
Cổ Linh đứng ở phía sau lưng Tiêu Thiên Huyền, mở miệng an ủi. Con ngươi hẹp dài của cô ta trông giống như của loài rắn độc, nhìn chằm chằm vào trong núi rừng mênh mông trước mắt, nói:
-Hiện tại hoàn cảnh của hắn chẳng khác nào chuột rơi vào trong lưới. Chỉ cần chúng ta không ngừng thu hẹp cái lưới này lại, thì sớm muộn cũng sẽ tới lúc bắt buộc hắn phải hiện thân.
-Đến lúc đó, với thực lực chỉ ở cấp độ Dưỡng Khí cảnh của hắn, thì hắn sẽ phải chết một cách không nghi ngờ!
Tiêu Thiên Huyền gật gật đầu, sau đó thở một hơi thật dài, dường như muốn bỏ ra hết những cảm xúc tiêu cực oán độc khi bị tên Chu Nguyên kia cướp mất thành quả.
Những năm gần đây hắn vẫn luôn muốn gì được nấy, lại dựa vào thân phận thiếu thành chủ của Thánh Tích thành của mình, bởi vậy dù đi tới đâu thì tất cả mọi người đều tranh nhau lấy lòng cùng thuận theo ý nghĩ của hắn. Thế mà lại không nghĩ rằng, hôm nay hắn lại sẽ bị một tên nhãi chỉ có tu vi Dưỡng Khí cảnh hố cho một vố.
Vô luận thế nào thì hắn cũng không thể nào nhịn xuống cơn giận này được.
-Thôi được rồi, thực sự không đáng phải nổi giận chỉ vì một con chuột nhắt, loại người tôm tép này làm sao có thể so sánh được cùng với huynh? Cho dù không tính tới thân phận cao quý của mình, chỉ nói về tu vi thì bây giờ huynh cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ, hơn nữa còn là người có thực lực nổi bật trong những người có cùng tu vi. Trong thế hệ trẻ tuổi của toàn bộ Thương Mang đại lục, ngoại trừ số lượng mấy người chỉ đếm được trên đầu ngón tay kia thì còn ai có thể làm gì được huynh cơ chứ? -Cổ Linh an ủi với giọng nói đầy ôn nhu.
Tiêu Thiên Huyền cười khổ một tiếng, nói:
-Bởi vì có thể đối phó được với con Phong Lôi thú kia, thế nên hầu hết át chủ bài của ta đều đã bị tiêu hao không còn. Bằng không thì dù cho có gặp phải những tên kiêu tử với thực lực đỉnh tiêm kia thì ta cũng không cần phải sợ.
Nếu như sau khi thi triển những át chủ bài kia mà có thể săn giết thành công con Phong Lôi thú đó, thì hắn cũng không tính là bị thua thiệt, không những vậy còn có thể dựa vào đó để nổi danh. Nhưng đáng tiếc là...
Mà ngay tại lúc mà Tiêu Thiên Huyền đang nói chuyện với Cổ Linh, bọn hắn bỗng nhiên phát hiện có sự báo động truyền đến từ phía xa xa ở trong núi rừng. Hai người đồng thời liếc nhìn nhau một cái, đều thấy sự vui mừng hiện lên trong đôi mắt của đối phương.
Chẳng lẽ là đã tìm ra được con chuột kia rồi?
Thân ảnh của hai người đồng thời mắn mãnh liệt ra ngoài, chỉ sau mấy phút đã hạ xuống phía trên một cây đại thụ. Bọn hắn đưa mắt nhìn qua phía trước, chỉ thấy ở đằng trước đã có không ít bóng người tụ tập lại.
Mà từ nơi mà những kia vây chung quanh, có thể thấy được một cách mơ hồ một cái sơn động được phủ kín bởi một viên đá tảng vô cùng to lớn.
-Thì ra là sử dụng nguyên văn để che đậy sự dao động của nguyên khí, không trách được tìm mãi mà không thấy hắn!
Ánh mắt Tiêu Thiên Huyền quét qua, liền cảm ứng được có một chút xíu dao động của nguyên văn truyền đến từ phía sau tảng đá kia, lúc này liền cười lạnh một tiếng.
-Con chuột kia liền trốn ở bên trong, sau khi đánh nát tảng đá kia, ai có thể đem hắn bắt được thì 300 vạn nguyên tinh sẽ thuộc về người đó. -Tiếng nói của Tiêu Thiên Huyền vô cùng lạnh lùng mà truyền khắp núi đồi.
Không ít người đều sáng lên con mắt, Dù sao thì 300 vạn nguyên tinh cũng không phải là một số lượng nhỏ.
-Hắc hắc, chỉ là một con chuột nhỏ cảnh giới Dưỡng Khí, vậy mà lại có một cái giá tiền lớn như vậy. Ta nhận cuộc mua bán này!
Lúc này liền có thanh âm vang lên liên tiếp. Ngay sau đó, chỉ thấy đột nhiên mười mấy đạo bóng người bắn mạnh ra ngoài, phóng xuất ra nguyên khí vô cùng hùng hồn đánh trùng điệp vào trên tảng đá lớn che chắn ngoài cửa sơn động.
Ầm ầm!
Phảng phất cả ngọn núi đều bị đánh cho rung chuyển, tảng đá lớn bị đập nát, bắn tung toé trực tiếp ra hai bên.
-Xông vào!
Ngay khi cục đá kia bị đánh thành mảnh vụn, thì mười mấy đạo bóng người đã xông trực tiếp vào trong sơn động. Hiển nhiên những người này đều dự định ra tay trước, để tránh cho người bị người khác đắc thủ.
Tiêu Thiên Huyền đưa mắt nhìn qua mười mấy đạo bóng người mạnh mẽ xông vào trong sơn động kia, cười một tiếng đầy đạm mạc. Những người này đều có tu vi Thiên Quan cảnh, một khi đồng loạt ra tay thì tên Chu Nguyên kia có chạy đằng trời.
Oanh!
Bất quá ngay tại lúc mà Tiêu Thiên Huyền đang chờ lấy những người kia xách Chu Nguyên ra ngoài, thì đột nhiên một luồng dao động của nguyên khí vô cùng hung hãn tựa như lúc núi lửa bộc phát, truyền ra mạnh mẽ từ trong sơn động.
Phanh phanh!
Ngay tại lúc mà sự dao động của nguyên khí hết sức kinh người kia bộc phát ra, thì tất cả mọi người đều nhìn thấy một cảnh tượng hết sức khó tin. Mấy người lúc trước xông vào sơn động với khí thế vô cùng hùng hổ kia, thì lúc này lại vô cùng chật vật mà bay ngược trực tiếp ra bên ngoài.
Bọn hắn lăn lông lốc trên mặt đất, sự va chạm với đất đá khiến cho mặt mũi đều trở nên bầm dập.
-Đã xảy ra chuyện gì?! -Ánh mắt Tiêu Thiên Huyền cũng ngưng tụ lại.
-Hắn, hắn đã đột phá đến cảnh giới Thiên Quan! -Trong mấy người bị đánh bay kia. Có một người vô cùng sợ hãi mà nói.
Mọi người xung quanh nghe vậy thì đều nhíu mày nghi hoặc. Coi như tên Chu Nguyên này có đột phá tới cảnh giới Thiên Quan, như vậy bất quá thì tu vi của hắn cũng chỉ là Thiên Quan cảnh sơ kỳ mà thôi. Thế nhưng luồng dao động của nguyên khí hồi nãy đâu giống với là xuất phát từ một kẻ chỉ có tu vi ở cảnh giới Thiên Quan sơ kỳ?
Ong ong!
Mà ngay tại lúc mà rất nhiều người còn đang khó hiểu, thì ngay bên trong hang núi kia, nguyên khí dao động càng ngày càng cuồng bạo, chấn động đến mức sơn phong cũng phải run rẩy.
Ầm ầm!
Dường như sự dao động của nguyên khí đang hội tụ điên cuồng lại, cuối cùng chỉ trong một cái chớp mắt đã xuyên thủng trực tiếp vách núi, xông thẳng lên bầu trời.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy một cái cột trụ nguyên khí màu ánh kim, cao ước chừng hơn mười trượng, đang không ngừng bay thẳng lên không trung, độ cao được nới rộng cấp tốc ra.
-Quả nhiên là muốn đột phá tới cảnh giới Thiên Quan! -Tiêu Thiên Huyền nói một cách vô cùng lạnh lùng.
Cổ Linh hừ lạnh một tiếng, nói:
-Khí trùng Thiên Quan, lấy độ cao để quyết định phẩm chất. Khi huynh đột phá tới cảnh giới Thiên Quan thì nguyên khí trùng thiên lên cao bao nhiêu trượng?
Tiêu Thiên Huyền thản nhiên nói:
-Chỉ 94 trượng mà thôi.
Tuy rằng giọng nói của hắn có vẻ bình thản, thế nhưng không khó để phát hiện ra trong đó có ẩn chứa vài phần tự hào. Bởi lẽ thành tích này cũng đã được coi như nổi bật ở trong những người cùng thế hệ.
Cái miệng nhỏ hồng nhuận phơn phớt của Cổ Linh cũng hiện ra ý cười, nói:
-Lúc người bình thường đột phá lên cảnh giới Thiên Quan thì nguyên khí của họ cũng chỉ có thể trùng thiên tới khoảng cách độ cao 20 trượng. Trong khi đó của huynh lại đạt tới tận 94 trượng, có thể nói là đã vượt xa tuyệt đại đa số tất cả mọi người.
Tiêu Thiên Huyền thở dài một hơi, nói:
-Dù có như thế thì làm được cái gì? Ta từng nghe nói, lúc trước khi tên Võ Hoàng kia đột phá Thiên Quan, thì cột nguyên khí của hắn cuồn cuộn xông thẳng tới chân trời, tính ra độ cao cao tới 238 trượng.
Cổ Linh nghe vậy thì cũng vô cùng cảm thán, nói:
-Nghe nói Khí Phủ của tên Võ Hoàng kia chính là màu vàng Khí Phủ. Thế nên cũng không quá kỳ quái khi cột nguyên khí của hắn có thể đạt tới độ cao này.
Chợt con ngươi của cô ta xoay động, đôi mắt nhìn qua cột nguyên khí màu ánh kim đang kéo lên một cách chậm chạp ở phía trước đỉnh núi kia với ánh mắt vô cùng trêu tức, nói:
-Tên Chu Nguyên này trốn tránh lâu như vậy, chắc hẳn hắn cho là một khi có thể đột phá tới cảnh giới Thiên Quan liền có thể nghịch chuyển thế cục. Bây giờ để xem xem cột nguyên khí của hắn có thể cao được tới mấy trượng?
Tiêu Thiên Huyền cũng cười âm thầm một tiếng, cũng không vội vã xuất thủ. Hắn dự định đợi cho tên Chu Nguyên kia hoàn thành việc đột phá, sau đó tại thời điểm mà hắn đắc chí vừa lòng nhất liền đánh rớt triệt để hắn xuống đáy cốc, thậm chí lưu lại bóng ma trong lòng hắn, khiến cho tương lai của Chu Nguyên khó có thể đột phá.
Hai tay Tiêu Thiên Huyền thả lỏng ở phía sau, đôi mắt mang theo sự nghiền ngẫm mà nhìn về phía trước.
Cùng lúc đó, ánh mắt của toàn bộ những người xung quanh cũng hội tụ vào nơi đây.
Thế là, dưới ánh mắt đầy soi mói của đám người, cột nguyên khí màu ánh kim vừa mới bắn mãnh liệt từ trong sơn động mà ra kia, bắt đầu dâng cao từng trượng từng trượng một với tốc độ vô cùng ổn định...