Chương 160: Tu thành “Đại Phong Lôi”, Yêu Yêu bị thương.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------------
Ầm ầm!
Đám mây lôi điện màu đen phun ra lôi đình tựa như những con rắn màu bạc, từng đạo lôi đình gào thét mà lao xuống, cuối cùng đánh vào bên trên một viên Dẫn Lôi Thạch màu đen, từ đó phóng xuất ra phong lôi chi lực, đánh vào trên thân Chu Nguyên đang ngồi xếp bằng ở phía dưới.
Mà mỗi khi phong lôi chi lực rơi xuống thì thân thể Chu Nguyên liền sẽ không nhịn được run rẩy một chút.
Mặc dù Chu Nguyên cũng đã cảm thấy chết lặng với loại đau nhức kịch liệt này, thế nhưng thân thể vẫn sẽ không tự chủ mà tạo ra phản ứng.
Hai con mắt của Chu Nguyên nhắm chặt lại, không để ý tới sự đau nhức kịch liệt đang lan tràn khắp thân thể. Tại trong mấy ngày tu luyện này, hắn đã có thể dần dần thích ứng với việc trùng kích của lôi đình.
Mà lúc này, sự chú ý toàn bộ tinh thần của hắn đều dồn vào bên trong thể nội. Chỉ thấy lúc này tại bên trong Khí Phủ màu huyết sắc đang sôi trào từng luồng nguyên khí hùng hồn kia, đã bắt đầu xuất hiện lôi quang mơ hồ nhỏ xíu. Bên ngoài những lôi quang này còn quấn quanh từng đạo gió xoáy.
Lôi quang cùng gió xoáy lấp lóe, hội tụ vào nhau, thỉnh thoảng lại hấp thu một sợi nguyên khí. Theo thời gian dần trôi qua, tựa hồ chúng đã biến thành một đạo dấu ấn cực kỳ huyền diệu.
Dấu ấn ấy giống như tôi, lại giống như gió, tựa như tự nhiên sinh ra, cực kì thâm ảo tối nghĩa.
Dấu ấn này được xưng là thuật ngấn.
Trải qua phương pháp tu luyện đặc thù, từ đó hình thành được ra dấu ấn. Một khi thuật ngấn được tu thành sẽ ghi khắc lại tại trong Khí Phủ của bản thân. Cái này cũng giống như khi gieo một viên hạt giống, về sau nếu như muốn thi triển thì chỉ cần lấy nguyên khí điều động, dung hợp chúng vào với nhau là có thể thi triển thành công ra bên ngoài.
Bất quá, hiển nhiên là thuật ngấn của Tiểu Thiên Nguyên thuật vẫn còn đơn giản một chút. Nghe nói đối với những môn Thiên Nguyên thuật chân chính kia, thì việc ngưng tụ ra thuật ngấn là cực kỳ khó khăn. Điều này đòi hỏi yêu cầu cực kỳ hà khắc đối với thiên phú bản thân cũng như ngộ tính.
Nghe nói những vị cường giả trên đời này tu hành rất nhiều môn Thiên Nguyên thuật, bên trong Khí Phủ của bọn họ có thuật ngấn dày đặc như sao trời. Chỉ cần vừa thi triển đã có thể hoàn thành đủ loại nguyên thuật cường đại. Mà tại sau khi những vị cường giả này mất đi, thuật ngấn cũng sẽ dựa vào ý chí của bọn họ mà lưu lại thế gian.
Chẳng nói đâu xa, những nguyên thuật tồn tại bên trong thể nội của Nguyên thú sống ở nơi Thánh Tích Chi Địa này cũng là như thế...
Mà trước mắt, đạo thuật ngấn của “Đại Phong Lôi” mà Chu Nguyên ngưng tụ ra này cũng mới chỉ hình thành hình thức ban đầu. Nếu muốn chân chính hoàn thành thì còn cần phải tự thân Chu Nguyên không ngừng tiếp xúc cùng với phong lôi, cảm ngộ lực lượng ẩn chứa ở bên trong đó.
Oanh!
Hai mắt vẫn nhắm chặt của Chu Nguyên lại đột nhiên mở ra vào lúc này, sâu trong con ngươi dường như có lôi quang quét qua.
Hai bàn tay Chu Nguyên chụm lại thành hình dáng chưởng ấn, giống như vây quanh nhật nguyệt, hô ứng với thuật ngấn bên trong Khí Phủ chấn động.
Xoẹt!
Đột nhiên có lôi quang hiển hiện, chỉ thấy trong lòng bàn tay Chu Nguyên lấp lóe lôi quang. Ban đầu chỉ giống như một điểm sáng nhỏ, sau đó dưới sự đầu nhập không ngừng của nguyên khí dần dần căng phồng lên, trực tiếp biến thành một viên lôi cầu màu xanh đen lớn chừng một xích.
Bên trên lôi cầu có từng luồng dao động vô cùng cuồng bạo phát tán ra.
Bàn tay Chu Nguyên hất lên, viên lôi cầu màu xanh đen bắn mãnh liệt ra ngoài với tốc độ nhanh đến kinh người. Chỉ lóe lên một cái đã xuất hiện ở khoảng cách ngoài trăm trượng, sau đó đánh vào bên trên một đỉnh núi.
Ầm ầm!
Lúc này cả ngọn núi đầu sụp đổ xuống, từng viên đất đá lăn xuống với lực phá hoại kinh người.
-Không hổ là Tiểu Tiên Nguyên thuật!
Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua lực phá hoại của chiêu này, cũng là không nhịn được mà giật mình. Lúc trước hắn chỉ là tiện tay mà đánh ra, cũng không dùng hết toàn lực, thế nhưng lực phá hoại tạo ra đã có thể mạnh hơn rất nhiều so với khi hắn thi triển toàn lực Long Bi Thủ.
Trên gương mặt Chu Nguyên hiện lên vẻ vui mừng, môn Tiểu Tiên Nguyên thuật có tên “Đại Phong Lôi” này hoàn toàn không để hắn phải thất vọng, cũng không uổng công hắn phải chịu đựng sét đánh những ngày qua.
-Sau khi tu thành môn “Đại Phong Lôi” này, sức chiến đấu của mình lại có sự tăng lên.
Chu Nguyên tự nói. Hôm nay, liền xem như có gặp phải những kiêu tử đỉnh tiêm kia, thì hắn cũng có sức để đánh một trận.
Ông!
Mà ngay trời lúc mà Chu Nguyên đang tự nói, hắn bỗng nhiên phát hiện được có sự dao động dị thường xuất hiện ở toà Thánh Bia trên không trung. Lúc này liền ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy đang có một luồng ánh sáng ngưng tụ lại ở bên trên mặt Thánh Bia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Chu Nguyên lập tức đọng lại. Mỗi khi Thánh Bia có xuất hiện loại tình trạng dị thường như thế này, vậy điều đó đại biểu cho việc, những dòng chữ trên Thánh Bia lại có biến hóa...
-Lần này lại là ai có thể lưu danh ở trên tấm bia kia?
Tại dưới cái nhìn chăm chú của Chu Nguyên, theo thời gian dần trôi qua, luồng ánh sáng trên Thánh Bia dần mờ nhạt đi, cuối cùng có vài dòng chữ cổ xưa xuất hiện ở trên mặt bia đá.
“Võ Hoàng.
Đông Huyền đại lục, Diệp Minh.”
Hai hàng chữ xuất hiện đầu tiên trực tiếp khiến cho Chu Nguyên sửng sốt một chút. Dù sao thì Võ Hoàng cũng coi như là người mà hắn quen biết, thế nhưng người có tên Diệp Minh này lại là ai? Đông Huyền đại lục? Vậy mà người này không phải là người của Thương Mang đại lục bọn hắn?
Nếu đã vậy thì làm sao hắn lại có thể tiến vào Thánh Tích Chi Địa?
Chu Nguyên nhíu mày lại. Bất quá sau một khắc, khi hắn nhìn thấy nội dung ở phía sau hai cái tên này, thì trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên kịch biến, sát ý hừng hực đột nhiên bùng lên ở trong mắt.
“Võ Hoàng, Diệp Minh, liên thủ chiến Chu Tiểu Yêu...
Chu Tiểu Yêu, thương.”
Oanh!
Một luồng nguyên khí cuồng bạo bỗng nhiên bộc phát ra từ thể nội Chu Nguyên, lúc này khuôn mặt của Chu Nguyên cũng trở nên dữ tợn.
-Võ Hoàng, ta muốn ngươi phải chết!
Tiếng gầm tràn đầy sát khí vang dội khắp đỉnh núi, thậm chí lấn át cả tiếng sấm đầy trời.
Từng lớp từng lớp nguyên khí cuồng bạo cuộn trào, sau một lúc lâu mới dần dần bình ổn lại.Chu Nguyên bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm vào cái tên Võ Hoàng xuất hiện ở trên mặt Thánh Bia kia.
Hiển nhiên, lần thứ nhất giao thủ cùng với Yêu Yêu, thì Võ Hoàng đã rơi vào thế hạ phong. Thế nhưng sau đó, hắn lại liên thủ cùng với người tên là Diệp Minh đến từ Đông Huyền đại lục kia, quay trở lại trả thù Yêu Yêu. Mà có thể có tư cách trở thành đồng bọn của Võ Hoàng, có thể thấy thực lực của kẻ tên là Diệp Minh này cũng sâu không lường được.
Mà đối mặt với hai vị kiêu tử đỉnh tiêm, thì mặc dù thần hồn của Yêu Yêu có cường đại, nhưng nàng cũng có nhược điểm. Đó chính là không có nguyên khí, thân thể rất yếu đuối, một khi bị người khác tiếp cận tấn công gần thân thể thì rất có thể sẽ bị thương.
-Yêu Yêu đã bị tổn thương. Không được, mình phải lập tức đi tìm nàng.
Sắc mặt Chu Nguyên có phần tái nhợt. Hắn trực tiếp nhảy xuống đỉnh núi, ngay lúc thân hình rơi xuống giữa không trung, thì có một luồng nguyên khí màu ánh kim hình thành ngay ở dưới chân, nâng đỡ lấy cơ thể hắn. Chu Nguyên dẫm trên đám mây nguyên khí này đột nhiên phóng lên tận trời.
Hắn đã từng đáp ứng sư phụ Thương Uyên rằng sẽ bảo vệ bình an cho Yêu Yêu, thế mà bây giờ Yêu Yêu lại bị tổn thương trong khi hắn lại không thể ở bên cạnh nàng. Chẳng may nàng xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, thì chỉ sợ Chu Nguyên sẽ tự trách mình cả đời.
Nghĩ tới đây, sát ý trong mắt Chu Nguyên lại càng thêm mãnh liệt.
-Võ Hoàng, nơi Thánh Tích Chi Địa này sẽ trở thành mồ chôn xương của ngươi.
...
Ngay tại thời điểm mà Chu Nguyên nhìn thấy Thánh Bia, thì cùng lúc đó, rất nhiều kiêu tử đang tu luyện ở bên trong Thánh Tích Chi Địa cũng nhìn thấy tên của hai người Võ Hoàng và Diệp Minh leo lên bên trên Thánh Bia. Lúc này âm thanh xôn xao cũng bộc phát ngập trời.
-Quả nhiên, Võ Hoàng cũng đã ghi được tên mình lên trên tấm bia.
-Bất quá kẻ có tên là Diệp Minh kia lại là ai? Mẹ nó, tên này lại là người của Đông Huyền đại lục?
-Thánh Tích Chi Địa là tạo hóa của Thương Mang đại lục chúng ta, những kẻ đến từ Đông Huyền đại lục này lại có tư cách gì mà trà trộn vào? Chẳng lẽ bọn hắn cũng muốn cướp đoạt tạo hóa của Thương Mang đại lục chúng ta hay sao?
-Tên Võ Hoàng này thật là không biết liêm sỉ, vậy mà lại liên thủ với những kẻ đến từ Đông Huyền đại lục này để đối phó với Chu Tiểu Yêu!
-Hừ, vốn còn coi rằng tên Võ Hoàng này là một người quang minh chính đại, ai ngờ cũng là một kẻ không từ thủ đoạn như thế. Thật chẳng biết xấu hổ, đã đánh không lại người khác, lại đi tìm kẻ ngoài đến để trả thù.
-Hoàn toàn chính xác, thật là không biết xấu hổ. Nếu như kẻ này bị ta gặp phải, thì chắc chắn ta phải nhổ nước bọt vào cái bản mặt vô sỉ của hắn.
...
Âm thanh xôn xao vang vọng mỗi một nơi hẻo lánh của Thánh Tích Chi Địa. Tất cả mọi người đều bị thông tin hiển lộ ở trên Thánh Bia làm cho rung động. Đương nhiên, điều khiến cho bọn họ căm ghét tức giận nhất chính là, kẻ có tên là Diệp Minh đến từ Đông Huyền đại lục kia.
Điều này đã trực tiếp chỉ ra, bên trong nơi Thánh Tích Chi Địa của bọn họ đã xuất hiện bóng dáng của những kẻ ngoại lai đến từ Đông Huyền đại lục.
Hiển nhiên, mục đích của bọn người này chính là đến cướp đoạt tạo hóa của Thương Mang đại lục bọn hắn.
Xem ra trong lần xâm nhập Thánh Tích Chi Địa này, sẽ có sóng gió nổi lên không ít...