Trên đỉnh một ngọn núi, Võ Hoàng cùng Diệp Minh đang đứng thẳng, trong đôi mắt của bọn hắn có nguyên khí phun trào, ánh mắt đầy sắc bén quét qua dãy núi mênh mông trước mặt.
Bạch! Bạch!
Đột nhiên có 4 bóng người, chân cưỡi trên nguyên khí lướt đến, rơi vào trước người Võ Hoàng cùng Diệp Minh.
-Không thể tìm được! -Bốn người đều nói ra.
Võ Hoàng nhíu mày lại, thản nhiên nói:
-Trước đó chúng ta cũng phải trả một cái giá không nhỏ, cuối cùng gần như là lấy biện pháp lấy thương đổi thương mới khiến cho tên Chu Tiểu Yêu này bị trọng thương. Ưu thế mà chúng ta có được chính là, chúng ta có thể tu luyện nguyên khí, nhờ vào đó có thân thể mạnh mẽ cứng chắc, dù cho có bị trúng phải thương thế nặng hơn thì chỉ cần thời gian ngắn là có thể khỏi, trong khi cơ thể của Chu Tiểu Yêu lại rất yếu đuối, hiện tại là lúc mà hắn suy yếu nhất.
-Nếu như đã quyết định ra tay, vậy thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc, không để cho hắn có cơ hội khôi phục lại. Không phải vậy không những là uổng công vô ích mà chính hắn cũng sẽ trở thành uy hiếp lớn cho chúng ta.
Diệp Minh cũng gật gật đầu, cười nói:
-Võ huynh nói rất đúng, nếu đã xuất thủ thì không thể để lại hậu quả gì.
-Đã như vậy, vậy ta cũng không cần phải lưu thủ nữa.
Diệp Minh cười cười, sau đó ngước đôi mắt màu đen kịt kia lên. Trong đôi mắt ấy phảng phất là có vòng xoáy đang lưu động, cũng vào lúc này thế giới trước mắt hắn xuất hiện một chút biến hóa.
Màu sắc của thế giới xung quanh trở nên u ám, núi rừng mênh mông trước mặt cũng trở nên mơ hồ hư ảo. Mà trong đó có từng đạo chùm sáng lấp lóe, Những chùm sáng này chính là quang mang của nguyên khí.
Bởi vì bên trong núi rừng có vô số loài nguyên thú, cho nên Diệp Minh trực tiếp lược qua những chùm sáng này, mà là tìm kiếm một chút dao động nguyên khí cực kỳ mịt mờ.
Với biện pháp như vậy, qua ước chừng sau mấy phút, rốt cục ánh mắt của hắn dừng lại nhìn về hướng phương Bắc. Tại nơi xa kia đang có một đạo quang mang của nguyên khí nhỏ xíu, tỏa ra ánh sáng cực kỳ mịt mờ, nếu như không để ý kỹ thì sẽ trực tiếp bỏ qua.
-Tìm được rồi!
Diệp Minh nhắm hai mắt lại, nơi khóe mắt có một giọt máu tươi chảy xuôi xuống dưới. Hiển nhiên, việc mở ra loại bí pháp như thế này cũng khiến cho con mắt của hắn phải chịu đựng tổn thương.
-Đi thôi!
Bất quá hắn cũng không để ý tới thương thế của mình, mà là trực tiếp dẫn đầu đội ngũ bắn người về hướng phương Bắc.
Mấy người Võ Hoàng thấy vậy thì cũng vội vã theo sau.
Cùng lúc đó, tại một nơi xa xôi trong rừng rậm, có một bóng hình mảnh khảnh đang chậm rãi bước đi. Đột nhiên bóng người ấy dừng lại, nhìn kỹ lại thì chính là Yêu Yêu.
Lúc này, gương mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ tái nhợt. Thế nhưng giữa hai đầu lông mày cũng không có vẻ gì kinh hoàng,ngược lại lại thêm phần lạnh nhạt thong rong.
-Bị phát hiện rồi sao...
Nàng thấp giọng tự nói, trong tay ngọc đang nắm chặt một đạo quyển trục. Chính là đạo quyền trục này đang tỏa ra ánh sáng, bao phủ lại thân thể của nàng, đồng thời che đậy tất cả khí tức phát ra ngoài.
Nhưng không nghĩ tới chính là, thủ đoạn của đối phương cũng không hề yếu, vẫn có cách để nhận ra vị trí của nàng.
Oanh!
Đột nhiên từ nơi xa có một luồng nguyên khí cuồng bạo ngút trời đâm xuống, đánh hung hăng về phía Yêu Yêu.
Yêu Yêu nhẹ nhàng lướt người đi,tránh khỏi sự công kích của luồng nguyên khí này. Nàng ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời ở phía sau lưng đang có mấy đạo quang mang nguyên khí bắn nhanh về hướng mình, rõ ràng là mấy người Võ Hoàng, Diệp Minh.
-Chu Tiểu Yêu,thân thể của người vốn yếu đuối, lại thêm bị thương nặng như vậy, chắc chắn sẽ không thể kiên trì được lâu. Nếu khôn ngoan thì mau bó tay chịu trói đi thôi.-Âm thanh khàn khàn của Diệp Minh truyền đến từ phía xa xa.
Nhưng mà đối với thanh âm của hắn thì Yêu Yêu cũng chẳng thèm để ý tới. Chỉ thấy nàng nắm lại bàn tay, đột nhiên có một đạo quyển trục xuất hiện, bị nàng trực tiếp bóp nát.
Hưu!
Theo âm thah vỡ nát của quyển trục kia, một luồng ánh sáng bao phủ lấy thân thể của Yêu Yêu, cùng lúc đó không gian xung quanh nàng phảng phất như bị bóp méo một chút. Sau đó chỉ thấy thân hình Yêu Yêu trực tiếp biến mất, trong nháy mắt tiếp theo đã xuất hiện ở bên ngoài khoảng cách ngàn trượng.
Võ Hoàng cùng Diệp Minh thấy thế thì đầu run lên trong lòng, nghĩ thầm:
-Thậm chí hắn ta còn nắm giữ nguyên văn có khả năng thuấn di* ở khoảng cách ngắn, thiên phú về nguyên văn của kẻ này quả thực là đáng sợ...
*thuấn di: di chuyển trong nháy mắt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt của nhau nồng đậm sát khí.
-Loại pháp thuật liên quan tới thuấn di, xuyên qua không gian này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới thân thể, trong khi đó hắn lại không thể tu luyện được nguyên khí, bởi vậy tuyệt đối không thể kiên trì được quá lâu.
-Không thể bỏ qua cho hắn.
Nguyên khí dưới chân hai người đồng thời bộc phát, tốc độ đột nhiên tăng lên đuổi sát theo phía sau Yêu Yêu.
Một đoàn người, một bên đuổi theo, một bên chạy trốn. Cứ như vậy liên tục cả nửa ngày trời, không biết đã xuyên qua bao nhiêu dãy núi, bao nhiêu thảo nguyên,thế nhưng mấy người Võ Hoàng cùng Diệp Minh lại cực kỳ ngoan cố, theo đuổi không bỏ, không chút nào chịu buông ra.
Mà ngay tại đang chạy ở phía trước, lúc này gương mặt của Yêu Yêu càng ngày càng trở nên tái nhợt. Loại phương thức chạy trốn này khiến cho tạo thành tiêu hao rất lớn đối với cơ thể của nàng.
Chị là ai cũng không phát hiện ra, theo thời gian trôi qua, ý lạnh trong mắt Yêu Yêu càng ngày càng sáng rõ, càng ngày càng thịnh. Ở tại giữa mi tâm của nàng đang có một đạo Phù Văn cổ xưa, như ẩn như hiện.
Đột nhiên, ngay sau một lúc thì Yêu Yêu dường như mất đi sự kiên trì. Thân hình của nàng bỗng dưng dừng lại.
-Hắn đã không thể duy trì được nữa!
Võ Hoàng cùng Diệp Minh đều vui mừng vô cùng, thân hình bắn nhanh tới phía trước, rơi vào phía sau người Yêu Yêu. Mà bốn người còn lại cũng chia ra bao phủ lấy bốn phương hướng xung quanh nàng.
-Cuối cùng là đã nhận mạng rồi sao? -Võ Hoàng thản nhiên nói.
Yêu Yêu nâng lên gương mặt,chẳng có chút chập chờn nào của tâm tình mà nhìn qua phía Võ Hoàng, nói:
-Ngươi cho rằng ngươi có thể sống lâu như vậy, là bởi vì năng lực của ngươi hay sao? Nói thật cho ngươi biết, chẳng qua là bởi vì ta đã đáp ứng với Chu Nguyên, giữ lại cái mạng của ngươi để cho Chu Nguyên đến thu mà thôi
Ánh mắt Võ Hoàng trầm xuống, nói:
-Một kẻ sắp chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng à!
Yêu Yêu đem mái tóc dài, vốn luôn luôn xõa xuống, kéo lên. Gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lạnh lùng, nói:
-Bất quá bây giờ ta lại cảm thấy loại người như ngươi quá khiến cho người ta cảm thấy chán ghét. Thế nên ta quyết định, việc mà ta đã đáp ứng với Chu Nguyên, lại không cần phải giữ lời nữa.
Khuôn mặt của nàng không có một chút biểu tình nào cả, thế nhưng quang văn cổ xưa ở giữa mi tâm lại có dấu hiệu lấp lóe mơ hồ.
-Có gì đó không bình thường, mau giết chết hẳn!
Diệp Minh cùng Võ Hoàng đều giật mình, không hẹn mà cùng lên tiếng. Lúc này hai người không chút do dự mà đấm ra một quyền, một luồng nguyên khí cuồng bạo gào thét lao xuống, oanh kích mạnh mẽ về hướng Yêu Yêu.
Yêu Yêu đưa mắt nhìn qua thế công nguyên khí đang không ngừng phóng đại trong tầm mắt, nghiêm mặt lại, duỗi ra ngón tay thon dài điểm nhẹ nhàng về phía Phù Văn cổ xưa ở nơi mi tâm.
Trong lúc mơ hồ, tựa như có đồ vật kinh khủng gì đó đang chuẩn bị được thoát ra.
Oanh!
Nguyên khí Gào thét mà tới. Bất quá, ngay tại thời điểm mà ngón tay của Yêu Yêu chỉ còn cách mi tâm còn có khoảng cách nửa đốt ngón tay, bỗng nhiên có một đạo bóng người bắn mãnh liệt mà ra, trực tiếp ôm lấy Yêu Yêu, một luồng ánh sáng màu xanh thoáng hiện, đã đột phá sự phong tỏa của mấy người Võ Hoàng chỉ trong nháy mắt.
-Mau mau ngăn lại hắn cho ta!-Diệp Minh lấy lại tinh thần đầu tiên,vgào thét lên.
Bốn vị kiêu tử đến từ Đông Huyền đại lục cũng không chút do dự mà nhào về phía đạo ánh sáng màu xanh kia với tốc độ nhanh như tia chớp.
-Khanh khách.
Có một tiếng cười mềm mại, thanh thúy, đáng yêu mà duyên dáng truyền ra từ bên trong luồng ánh sáng màu xanh kia. Chỉ thấy rằng ánh sáng màu xanh này lóe lên một cái, giống như một con cá bơi lội trong dòng nước. Với sự di chuyển quỷ mị đến mức làm cho người ta hoa cả mắt, chỉ trong một thời gian ngắn, luồng ánh sáng màu xanh ấy liền trực tiếp xuyên qua vòng vây của bốn người kia.
Sau khi xuyên qua vòng vây, đạo ánh sáng màu xanh không chút nào dừng lại. Chỉ trong mấy cái nháy mắt đã biến mất tại trong núi rừng mênh mông.
Ầm ầm!
Mà lúc này, đòn tấn công của hai người Võ Hoàng và Diệp Minh mới tới đích, lại đánh vào trên đất trống, khiến cho mặt đất chỗ đó vỡ ra thành hai cái hố to đùng.
Sắc mặt của Diệp Minh âm trầm vô cùng. Không nghĩ tới suýt nữa đã đạt được mục đích, vậy mà lại thất bại chỉ trong gang tấc.
Tốc độ của đạo ánh sáng màu xanh kia nhanh tới mức mà ngay cả hắn cũng phải cảm thấy kinh hãi.
-Đó là ai? Thực lực cũng chỉ ở mức tàm tạm, thế nhưng tốc độ lại quá nhanh!
Diệp Minh nhìn về phía Võ Hoàng mà hỏi. Lúc trước chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn cũng đã kịp cảm nhận được thực lực của người trong luồng ánh sáng màu xanh kia. Tuy nói cũng khá lợi hại, thế nhưng cũng chỉ ở trong phạm vi mà hắn có thể giải quyết được. Thế nhưng tốc độ mà người này thể hiện ra thì ngay cả hắn đều theo không kịp.
Sắc mặt của Võ Hoàng cũng khó coi vô cùng, nhìn chằm chằm về hướng mà luồng ánh sáng màu xanh biến mất. Sau một lúc lâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ ẩn chứa sự tức giận tột cùng: