Có muốn tham quan ánh sáng màu xanh đột nhiên lướt qua, hiện ra hai bóng người. Trong đó một người nữ hài mặcváy đen toàn thân, dáng người xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn vũ mị tới mức giống như là tiểu yêu tinh. Đây tự nhiên chính là người còn tên Tả Khâu Thanh Ngư kia.
-Chiêu thức mỹ nhân cứu anh hùng này của ta như thế nào? Liệu có thể khiến cho chàng cảm động được hay không?-Tả Khâu Thanh Ngư chống tay nhỏ lên eo, cười hì hì mà nói. Nhìn bộ dáng thì có vẻ vô cùng đắc ý.
Yêu Yêu ngồi trên tảng đá, trên gương mặt hiện lên vẻ tái nhợt. Đôi bàn tay như ngọc của nàng để lên chỗ bờ vai, nơi đó có một vệt màu đỏ thẫm xuất hiện. Bất quá từ đầu tới cuối thì sắc mặt của nàng đều rất bình tĩnh. Nàng ngẩng đầu nhìn Tả Khâu Thanh Ngư một chút, hơi hơi trầm mặc, nói:
-Nếu như vừa nãy mà ngươi không xuất thủ, thì hiện tại mấy kẻ kia đều đã trở thành xác chết.
-Đã bị thương thành dạng này mà còn muốn sĩ diện. Chàng cũng không cần thiết phải cảm thấy mất mặt, có thể khiến cho một kẻ cuồng vọng tự đại như tên Võ Hoàng kia phải buông xuống mặt mũi, liên thủ với người khác để tiêu diệt chàng, có thể nói trong toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Thương Mang đại lục này, không người nào có thể làm được.
Hiển nhiên, Tả Khâu Thanh Ngư chỉ coi lời nói vừa nãy của Yêu Yêu là đang cố gắng giữ thể diện cho mình mà thôi.
Yêu Yêu nghe vậy thì lắc đầu, cũng không giải thích nhiều cho mình làm gì. Nhưng cuối cùng vẫn hướng về phía Tả Khâu Thanh Ngư mà gật đầu:
-Dù sao thì cũng phải cảm ơn cô.
Xác thật thì nàng có thể giải quyết mấy người Võ Hoàng. Mặc dù nếu như việc này xảy ra thì cũng đồng nghĩa với việc phong ấn ở chỗ mi tâm của nàng sẽ vỡ tan. Mặc dù Yêu Yêu cũng không biết hậu quả khi phong ấn này bị phá vỡ, thế nhưng nghĩ tới việc Hắc gia gia đã cảnh cáo nàng một cách nghiêm túc như vậy, thì thiết nghĩ có thể hiểu được kết quả nghiêm trọng của nó.
Còn như có thể không cần phá vỡ phong ấn mà vẫn có thể thoát thân, thì có thể nói kết quả này là tốt nhất đối với Yêu Yêu. Thế nên khi Tả Khâu Thanh Ngư ra tay giúp đỡ nàng, thì bản thân Yêu Yêu cũng ôm lấy một tia cảm ơn.
Nghe được lời cảm tạ của Yêu Yêu, Tả Khâu Thanh Ngư Cũng là cười hì hì một tiếng. Cô đưa mắt nhìn về phía vết thương ở trên bờ vai của Yêu Yêu, con mắt đảo một vòng, ngồi xuống bên cạnh nói với giọng đầy ôn nhu:
-Chàng bị thương rồi hay sao? Liệu có cần ta tới giúp chàng xử lý vết thương hay không?
Yêu Yêu nhìn thấy sự giảo hoạt lóe lê trong mắt Tả Khâu Thanh Ngư, lập tức cảm thấy có chút buồn cười. Hiển nhiên, cô nàng này vẫn còn coi Yêu Yêu là nam tử, còn muốn chiếm tiện nghi của nàng...
-Cô cũng đừng lại có ý tứ gì với ta nữa!-Yêu Yêu không nhịn được cười, nói.
Trước đó, bởi vì quan hệ giữa Yêu Yêu và Tả Khâu Thanh Ngư cũng không tính là quá quen thân bao nhiêu, cho nên Yêu Yêu cũng lười giải thích điều gì với cô ấy. Thế nhưng dù sao bây giờ cũng thiếu người ta một phần ân tình, thế nên Yêu Yêu cũng không có hứng thú làm cho Tả Khâu Thanh Ngư cứ như vậy mà tiếp tục hiểu lầm.
-Vì cái gì?
Tả Khâu Thanh Ngư vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, tỏ ra không vui mà nói:
-Chẳng lẽ chàng nhìn ta không vừa mắt? Ta có chỗ nào không tốt? Hừ, không biết có bao nhiêu người yêu thích ta đâu.
Yêu Yêu lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng vỗ đôi bàn tay ngọc ngà một cái. Lập tức trên thân thể nàng có một vòng quang mang bao phủ lấy, qua thời gian mấy tức, quang mang dần dần tản đi.
Sau đó, cái miệng nhỏ của Tả Khâu Thanh Ngư liền dần dần nới rộng ra.
Chỉ thấy trên tảng đá trước mắt, vốn nguyên bản là một vị công tử dung mạo tuyệt mỹ đang ngồi, lúc này tóc đen rủ xuống, phảng phất trên gương mặt xinh đẹp tuyệt luân ấy không có chút nào tì vết, da trắng như ngọc, hiện ra quang trạch.
Trên thân thể mềm mại mà thon dài linh lung kia, có đường cong chập chùng hoàn mỹ.
Đối với dáng người của mình, bản thân Tả Khâu Thanh Ngư cũng cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.Nhưng nếu như đem so sánh với cô gái ở trước mắt này, thì tựa hồ dáng người mà nàng vốn vẫn luôn tự hào này phải kém một phần.Đặc biệt là hai con ngươi linh hoạt kì ảo mà thần bí kia, càng khiến cho cô gái trước mắt trở nên thần bí, khí chất vô song.
Chỉ trong một cái chớp mắt này, từ một vị công tử dung mạo tuyệt mỹ đã biến thành một nàng mỹ nhân tuyệt thế.
-Bởi vì lúc trước không muốn chuốc lấy phiền phức không cần thiết, thế nên ta lựa chọn che đậy lại dung mạo của mình.
Yêu Yêu nói ra, thanh âm của nàng cũng biến đổi trở lại như lúc ban đầu, thanh tịnh êm tai tựa như nước chảy, khiến cho người nghe không nhịn được chìm đắm vào trong đó.
-Nói như vậy, cô có hiểu không?
Tả Khâu Thanh Ngư trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới mặt mày ủ ê mà nói:
-Chẳng lẽ mối tình đầu của ta cứ như vậy mà chết đi hay sao?
Bất quá chỉ qua chốc lát, Tả Khâu Thanh Ngư chợt cắn răng một cái, nhìn chằm chằm về phía Yêu Yêu, trực tiếp nhào tới kêu lên:
-Mặc kệ, ta mặc kệ. Dáng dấp xinh đẹp như vậy thì ngay cả nữ ta cũng chấp nhận!
Yêu Yêu cũng bị thái độ kiểu này của Tả Khâu Thanh Ngư làm cho kinh ngạc một chút, sau đó thì không nhịn được mà dở khóc dở cười. Mọi người đều nói cô nàng này là tiểu yêu nữ, xem ra cũng không phải là vô duyên vô cớ mà gọi như vậy, Quả nhiên là Phản ứng của cô nàng này quá khác so với người thường.
Giữa hai người nữ nhân với nhau thì làm sao có thể yêu thích nhau được?
Yêu Yêu duỗi ra ngón tay ngọc tinh tế thon dài, chống lấy cái trán của Tả Khâu Thanh Ngư, ngăn lại thế nhào tới của cô nàng, tức giận gõ gõ mấy cái, nói:
-Đi ra, ta cũng không rảnh mà cùng ngươi chơi trò này.
Tả Khâu Thanh Ngư che lại cái trán, đôi mắt to ngập nước tràn đầy ủy khuất mà nhìn xem Yêu Yêu, nói:
-Cô là ác ma, đã phá hủy mối tình đầu của ta, vậy thì phải bồi thường cho ta.
-Ngay cả ta mà hắn cũng đánh không lại, ta mới không cần kẻ Yếu So với ta.
Yêu Yêu lại không tiếp tục để ý tới cô nàng. Chỉ là đi tới bên bờ suối ngồi xổm xuống, đem quần áo nhẹ nhàng cởi ra, lộ ra xương quai xanh cùng bờ vai đẹp đẽ. Mà lúc này, tại bả vai của nàng có một vết máu đỏ sẫm, trông hơi có vẻ dữ tợn.
Yêu Yêu liếc qua, trong con ngươi hiện lên vẻ lạnh lẽo, sau đó quay đầu nói với Tả Khâu Thanh Ngư:
-Bó thuốc giúp ta đi!
Tả Khâu Thanh Ngư vội vàng chạy tới, đôi mắt của cô nàng sáng lòe lòe mà nhìn qua da thịt trắng trong như bạch ngọc kia, xương quai xanh đẹp đẽ, sau đó lại vụng trộm nghiêng mắt nhìn xuống dưới một chút, lập tức nhìn thấy một vòng đường cong màu trắng như tuyết.
Cảnh tượng kiều diễm này đủ để cho bất luận một tên nam tử nào ở đây cũng phải phun máu mũi.
Lúc này, dường như Yêu Yêu cũng phát hiện được cử động khác thường của Tả Khâu Thanh Ngư, con mắt tràn đầy lạnh mà quét tới.
-Đã cắt đuôi được bọn hắn rồi sao?-Yêu Yêu lên tiếng hỏi.
Tả Khâu Thanh Ngư vô cùng kiêu ngạo mà nói:
-Yên tâm đi. Nếu như nói về việc đánh nhau chính diện, thì quả thật ta không thể là đối thủ của bất kỳ ai trong bọn hắn. Thế nhưng nếu như nói về khả năng chạy trốn lấy mạng, thì ngay cả tên Võ Hoàng kia đều chỉ có thể cam chịu hít bụi ở phía sau ta.
-Hiện tại chỉ sợ ngay cả vết tích của chúng ta thì bọn hắn cũng không thể tìm được một chút nào. Thế nên có thể nói bây giờ chúng ta an toàn tuyệt đối.
Yêu Yêu nhẹ nhàng gật đầu, nói:
-Trước tiên ta sẽ nghỉ ngơi dưỡng thương mấy ngày, tiện thể làm chuẩn bị một chút.
-Sau đó thì sao?
Yêu Yêu đưa mắt nhìn chằm chằm mặt hồ yên tĩnh kia, mặt hồ phản chiếu lấy gương mặt tuyệt mỹ của nàng, trong bóng hình ấy, đôi môi đỏ tươi của nàng khẽ nhếch, tỏa ra một luồng sát ý băng lãnh.
-Đương nhiên là để cho bọn hắn trả cái giá đắt cho việc hôm nay...
...
Tại trong một mảng núi rừng ở khoảng cách tương đối xa so với vị trí của hai người Tả Khâu Thanh Ngư và Yêu Yêu.
Sắc mặt của Diệp Minh có chút khó coi mà nhìn qua sơn lâm rậm rạp kia, ở nơi khóe mắt của hắn có vết máu hiển hiện. Hiển nhiên, hắn lại đang sử dụng loại đồng thuật có khả năng tìm kiếm kia.
*đồng ở đây là con mắt, không phải Cu.
-Không tìm thấy?-Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Minh, trong lòng Võ Hoàng cũng trầm xuống.
Diệp Minh gật gật đầu, nói:
-Tốc độ của bọn họ quá nhanh, đã vứt bỏ chúng ta quá xa, bởi vậy ta không thể tìm thấy.
Sắc mặt Võ Hoàng lạnh nhạt, đánh mạnh một quyền vào trên đại thụ ở trước mắt, trực tiếp đem nó nổ tung, phát tiết tức giận trong lòng.
Lần này bọn hắn lên kế hoạch kỹ càng mới lấy biện pháp dùng thương đổi thương để làm cho Chu Tiểu Yểu bị thương. Về sau chỉ sợ lại rất khó có thể tìm đến loại cơ hội tốt như thế này. Đáng tiếc, đáng hận là bây giờ lại để cho Chu Tiểu Yểu chạy thoát.
Không thể nghi ngờ, kẻ này sẽ trở thành mối họa lớn, quanh quẩn trong lòng bọn hắn.
Diệp Minh lắc đầu nói:
-Hiện tại cũng không thể tìm tới tên Chu Tiểu Yểu kia. Hay là trước hết nên để cho bốn người bọn họ có thể lưu danh ở trên Thánh Bia đi.
Vừa nói, Diệp Minh vừa đưa mắt nhìn về phía bốn người đang đứng ở sau lưng hắn.
Ngõ hàng thản nhiên nói:
-Ngươi xác định, việc này sẽ không phản tác dụng mà tác thành cho những vị kiêu tử đỉnh tiêm của Thương Mang đại lục kia của chúng ta?
Nghe vậy, một cô gái đáng yêu với mái tóc dài màu hồng như lửa đang đứng ở sau lưng Diệp Minh cười lên một tiếng yêu kiều, nói:
-Kỳ thật, bản thân ngươi cũng có thể đến thử một chút.
Trong lời nói tràn đầy sự khiêu khích. Hiển nhiên cô gái này cũng không có vẻ gì e ngại đối với Võ Hoàng.
-Chỉ là một cái Thương Mang đại lục nho nhỏ, lại có thể xuất ra người mạnh thế nào?
Lần này, kẻ nói chuyện chính là một người thanh niên dong dỏng cao như cột điện. Thân thể của hắn vô cùng cường tráng, phía bên trên ẩn ẩn có từng đạo quang văn hiển hiện. Trên gương mặt cũng toát lên vẻ khinh thường.
Thần sắc Võ Hoàng đạm mạc, cũng không bởi vì lời lẽ khinh thường của mấy người bọn họ mà sinh ra tức giận, chỉ nói:
-Vậy là tốt rồi, miễn cho đến lúc cả đám bị đánh chết, lại không có người nhặt xác cho các ngươi.
Võ Hoàng nói xong, thân hình khẽ động, chân đạp nguyên khí phóng lên tận trời.
Bốn vị kiêu tử đến từ Thiên Huyền đại lục nghe vậy thì ánh mắt lạnh lùng, đang định ngăn cản Võ Hoàng. Thế nhưng lúc này Diệp Minh lại phất phất tay ngăn bọn hắn lại.
-Chỉ là đấu võ mồm là thôi, quả thực là không có ý nghĩa. Hãy dùng hành động thực tế chứng minh cho hắn thấy đi!
Nói xong, Diệp Minh lại đưa mắt nhìn qua bóng dáng của Võ Hoàng đang dần đi xa. Nhàn nhạt nói:
-Những vị thiên kiêu đỉnh tiêm này đại biểu cho tinh, khí, thần của thế hệ trẻ tuổi Thương Mang đại lục. Chỉ cần đem bọn hắn đánh bại, cũng đồng nghĩa với việc đánh sụp lòng tin của những người khác. Khi đó, tự nhiên bọn hắn sẽ không còn dám có ý định gì với tạo hóa của Thánh Tích Chi Địa lần này.
-Cho nên...
Diệp Minh hướng về phía bốn người mà cười nhạt một tiếng, trong tiếng cười dường như có một luồng khí lạnh chảy xuôi ra.
-Khiến cho những kẻ sâu kiến của Thương Mang đại lục nà,y kể từ nay về sau, phải run rẩy dưới bóng ma của Thiên Huyền đại lục chúng ta đi...