Trong một mảnh rừng hỗn độn, năm ngón tay của Chu Nguyên buông ra chậm rãi. Đợt giao phong vừa rồi, hắn đã sử dụng toàn bộ lực lượng, khiến cho đối phương không có chút nào đứng ở thượng phong.
Hiển nhiên, sau khi Chu Nguyên sử dụng Huyền Mãng Lân màu vàng cùng đạo tam phẩm Nguyên Văn kia, hắn đã có thực lực có thể đối đầu chính diện với cao thủ ở mức độ chuẩn Thái Sơn.
-Ây ây, đánh nhau thì đánh nghiêm túc một chút, không nên giở trò lưu manh.
Mà ngay tại lúc Chu Nguyên đang mừng rỡ âm thầm trong lòng, thì Lục La vốn đang đứng ở đằng sau lại đột nhiên lên tiếng.
Chu Nguyên nghe vậy thì ngẩn ngơ, trên mặt hiện lên vẻ không hiểu ra sao, đưa mắt nhìn về phía Lục La, khuôn mặt cô bé đỏ chót nhìn chằm chằm vào hắn:
-Hả? Muội nói sao?
-Dù sao thì người ta cũng là một cô gái, tại sao không dưng lại đi so độ cứng cùng với huynh?-Lục La đỏ mặt, giả bộ chững chạc đàng hoàng mà nói.
Chu Nguyên lập tức cảm thấy giống như trên đầu đang có thiên lôi cuồn cuộn, trực tiếp bị sét đánh đến kinh ngạc cả người. Hắn nghẹn họng nhìn trân trối mà nhìn chằm chằm vào Lục La, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.Sau một hồi khá lâu mới vô cùng tức giận mà gầm lên:
-Muội mau im miệng cho ta!
Rõ ràng lúc trước ý mà Chu Nguyên muốn nói chính là về độ cứng của nắm đấm, kết quả cô bé Lục La này vậy mà không biết nghĩ chệch đi đến chỗ nào.
Lục La đùa giỡn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, hừ, đã giở trò lưu manh bị nói toạc ra còn hung hăng như thế.
Mà Chúc Anh vốn đang đứng ở cách đó không xa cũng nghe thấy lời nói của Lục La, lúc này sắc mặt của cô ta vốn đã khó coi lại càng thêm khó coi. Bộ ngực đầy đặn phập phồng không ngừng, giống như thùng thuốc nổ chuẩn bị nổ tung.
-Tên khốn, hôm nay nhất định ta phải giết chết ngươi!-Chúc Anh gào thét lên.
Oanh!
Nguyên khí màu xích hồng tựa như một ngọn lửa cháy hừng hực, bạo phát từ thể nội của Chúc Anh ra ngoài. Mặt đất dưới chân cô ta bắt đầu bị hòa tan, xung quanh cũng tản ra nhiệt độ cực kỳ đáng sợ.
-Xích Ma Thủ!
Chúc Anh vừa động ý niệm, chỉ thấy luồng nguyên khí đỏ rực như lửa kia hóa thành một cái bàn tay to lớn làm từ hoả diễm, lấy khí thế hung hăng chụp về phía đầu của Chu Nguyên.
Chu Nguyên cũng không dám coi thường, ở phía trên đỉnh đầu của hắn lập tức có nguyên khí màu ánh kim sáng lên tận trời, phảng phất như một bông hoa cái*.
*hoa cái: hoa mướp.
Ầm ầm!
Bàn tay to tạo thành từ hỏa diễm kia chụp hung hăng không ngừng, khiến cho bông hoa cái do nguyên khí màu ánh kim biến thành kia bị đập đến không ngừng run rẩy. Tuy nhiên, mặc dù bông hoa cái màu ánh kim không ngừng nhộn nhạo lên gợn sóng, nhưng vẫn luôn luôn kiên trì không bị bàn tay lửa kia xé rách.
Hai bên va chạm tầm mười lần, theo thời gian dần trôi qua cô gái tên Chúc Anh kia cũng dần tỉnh táo lại, sâu trong con ngươi cô ta hiện lên một tia ngưng trọng.
Lần đối đầu trực diện trước đã để cho cô ta biết được một điều, người thiếu niên nhìn như chỉ có thực lực ở Thiên Quan cảnh sơ kỳ đang đứng trước mặt này, cũng không hề đơn giản như cô ta vẫn cho rằng.
Nguyên khí của kẻ này hùng hồn mà ngưng luyện, mạnh hơn rất nhiều so với những kẻ có thực lực Thiên Quan cảnh sơ kỳ khác, thậm chí thực lực này đủ để so sánh với Thiên Quan cảnh hậu kỳ.
Hơn nữa phẩm chất của nguyên khí màu ánh kim kia cũng cực cao, thế nên cho dù cô ta có sử dụng toàn lực để đối kháng với loại nguyên khí này cũng không thể chiếm được bao nhiêu ưu thế.
-Hừ, ta cũng không tin Chúc Anh ta đây không thể bắt được một kẻ mới chỉ ở cảnh giới Thiên Quan như ngươi!
Chúc Anh cũng bị làm cho nổi giận, lúc này nắm tay một cái, lập tức có một chiếc quạt lông màu lửa đỏ xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Trên mặt quạt có đầy đường vân hỏa diễm, mỗi một cây lông vũ đều thiêu đốt lên từng ngọn lửa cháy hừng hực, hiển nhiên những cây lông này được lấy từ loài chim có thuộc tính hỏa.
-Hãy thử trải nghiệm một chút uy lực của cây Ngũ Cầm Hởa Diễm Phiến của ta đây!
Chúc Anh quạt cây quạt lông một cái, lập tức từng luồng nguyên khí lửa cháy hừng hực lấy khí chế quét sạch mọi thứ lao ra, biến thành một cơn sóng lửa, tiến tới hình thành mưa lửa bay đầy trời, lấy thế che trời lấp đất mà bắn mạnh về phía Chu Nguyên.
Trong mỗi một đoàn mưa lửa đều ẩn giấu đi sự dao động cuồng bạo, chỉ cần chạm phải liền sẽ nổ tung, từ đó hình thành lực sát thương cực kỳ khủng bố.
Cơn mưa lửa bao phủ mà đến, Thiên Nguyên Bút trong tay Chu Nguyên cũng lập tức phóng đại. Chỉ thấy Chu Nguyên lắc cánh tay một cái, phần lông tơ tuyết trắng ở đầu ngòi bút lập tức tăng vọt, xoay tròn quấn quanh, biến thành hình dáng tựa như một cái khiên tạo nên bởi lông tơ.
Ầm! Ầm!
Cơn mưa lửa cùng tấm chắn được hình thành từ lông tơ va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ mạnh cuồng bạo, phảng phất ngay cả không khí cũng đều bị thiêu đốt.
Đợt bạo tạc này kéo dài một lúc. Chỉ thấy lúc này phần lông tơ trước tấm chắn đã bị thiêu đến đỏ bừng.
Bất quá, Chu Nguyên lắc ngòi bút một cái, chỉ thấy lông tơ co vào quay về, sau khi rơi vào ngòi bút lại nhanh chóng khôi phục như thường.
Mặc dù bây giờ Thiên Nguyên Bút vẫn chỉ là ở cấp độ Huyền Nguyên binh, thế nhưng bản thân tài liệu luyện chế ra nó lại cực kỳ trân quý và cường đại. Cho nên việc muốn thiêu hủy lông tơ của nó thì hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Sau khi ngăn lại cơn mưa lửa bay đầy trời kia, Chu Nguyên cũng không khách khí một chút nào, thân hình hắn bắn mãnh liệt ra ngoài. Phần lông tơ tuyết trắng đầu ngòi bút chụm lại giống như một mũi thương, lấy tốc độ nhanh như tia chớp đâm mạnh mẽ về phía Chúc Anh.
Keng!
Chúc Anh vội vàng lấy mặt quạt che lại trước người, kịp thời ngăn cản lại mũi thương. Ngay sau đó cô ta há ra cái miệng đỏ mọng, tức thời có một đám nguyên khí màu lửa đỏ hình thành từng quả cầu lửa đánh về phía Chu Nguyên.
Lập tức, trong hơi thở của Chu Nguyên có nguyên khí màu ánh kim tuôn ra, trực tiếp ngăn cản lại đoàn nguyên khí lửa đỏ kia.
Keng keng keng!
Tốc độ ra chiêu của hai người nhanh như điện giật. Ngòi bút cùng mặt quạt không ngừng va chạm vào nhau phát ra tiếng kim loại đinh đương, tia lửa bắn ra tung tóe. Chiêu thức của hai người đều vô cùng tàn nhẫn, nhằm vào điểm yếu của nhau, nhưng đều bị đối phương ngăn cản lại.
Mà ngay tại thời điểm mà hai người đang chiến đấu kịch liệt, Lục La cũng vội vàng chạy tới bên tiểu Hàn đang bị trói. Cô bé chạm đôi bàn tay nhỏ vào dây trói, lập tức có một luồng khí lạnh kinh người phóng xuất từ thể nội của tiểu Hàn ra, bắt đầu ăn mòn cây trường tiên màu hỏa hồng kia.
-Con mụ điên, chờ đến khi ta giải thoát cho tiểu hàn xong rồi, lại để cho ngươi nếm thử một chút sự lợi hại của ta!-Lục La cắn răng mà nói.
Lúc này Chúc Anh cũng đã nhận ra cử động của Lục La. Lông mày cô ta nhăn lại, cảm thấy bực bội. Cô ta vốn cho rằng có thể tùy tiện mà giải quyết được tên Chu Nguyên ở trước mắt này, nhưng nào ngờ tới tên này lại có thực lực mạnh như vậy. Không những không bị tiêu diệt ngược lại lại còn dây dưa khiến cho cô ta không thể phân tâm.
Nếu như để cho Lục La có thể giải thoát được con Băng Điểu kia. Khi đó một người một thú liên hợp lại với nhau thì không thể nghi ngờ là cô ta sẽ triệt để rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
-Nhất định phải giải quyết nhanh chóng tên khốn này!
Trong con ngươi của Chúc Anh hiện lên vẻ tàn nhẫn. Bất chợt thân hình cô ta bỗng nhiên lùi lại, bàn tay nắm chặt chiếc quạt lông màu hỏa hồng, hít sâu một hơi, trong con ngươi có ánh sáng lạnh hiển hiện:
-Tiểu Thuyên Nguyên thuật, Ngũ Cầm Hỏa!
Cô ta cắn đầu lưỡi một cái, lập tức có một luồng tinh huyết phun ra, rơi vào trên mặt quạt.
Hừng hực!
Mặt quạt nhiễm phải máu tươi thì lập tức dâng lên một đoàn hỏa diễm màu xích hồng, cuối cùng hóa thành một quả cầu lửa. Có thể thấy được một cách mơ hồ ở bên trên một quả cầu lửa đang có năm loài chim bay múa, từng đạo quanh văn tràn ngập, phát ra độ nóng kinh người.
Quả cầu lửa này vừa xuất hiện thì toàn bộ rừng rậm xung quanh đều trở nên khô nóng, có dấu hiệu sắp sửa bị thiêu đốt.
Lúc này sắc mặt của Chu Nguyên cũng trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Quả cầu lửa kia cực kỳ cuồng bạo, trong đó có ẩn chứa uy năng kinh người. Đừng nói là Thiên Quan cảnh, cho dù là chuẩn Thái Sơ cảnh, nếu như bị quả cầu lửa này đánh trúng thân thể thì chỉ sợ sẽ bị đốt thành tro bụi trong tích tắc.
Cô gái tên Chúc Anh này quả thật cũng có chút năng lực.
-Chu Nguyên, huynh mau lui lại, đó là Tiểu Thiên Nguyên thuật, uy lực rất lớn! -Lúc này Lục La cũng phát hiện ra sự bất thường liền vội vàng hô lên.
Chu Nguyên không nhúc nhích tí nào. Chân hắn cưỡi trên đám mây nguyên khí, đứng ở giữa không trung. Con mắt dần trở nên lăng lệ, năm ngón tay duỗi ra, trong lòng bàn tay chợt có ánh lôi lấp lóe nhún nhảy.
-Vậy ngươi cũng thử môn Tiểu Thiên Nguyên thuật này của ta một chút!
Trong mắt Chu Nguyên bốc lên ý chí chiến đấu. Tính từ lúc tu thành “Đại Phong Lôi” thì đây còn là lần đầu tiên mà hắn thi triển môn thuật pháp này để đối địch. Thế nên hắn cũng rất muốn biết đến tột cùng thì uy lực của nó lớn đến mức độ nào.
Xoẹt!
Phong lôi hội tụ lại trong lòng bàn tay Chu Nguyên, chỉ sau mười mấy hơi thở ngắn ngủi liền có một luồng nguyên khí hùng hồn phát ra. Một viên lôi cầu màu xanh đen lớn chừng mấy trượng xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Chu Nguyên.
-Đại Phong Lôi!
Oanh!
Bàn tay Chu Nguyên lắc một cái, viên lôi cầu màu xanh đen mang theo tiếng sấm bắn mãnh liệt mà ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, hoả cầu cùng lôi cầu va chạm chính diện vào nhau.
Ầm ầm!
Một cơn gió lốc với sức mạnh không thể nào tưởng tượng được tàn phá bừa bãi ra xung quanh, ở trong đó có xen lẫn hỏa diễm cùng lôi đình. Rừng rậm trong khu vực mấy trăm trượng xung quanh đều bị san thành đất bằng, mặt đất một mảnh cháy đen...
Sau khi khói bụi đã tán đi, thân ảnh của Chúc Anh dần dần hiện ra. Lúc này dáng dấp của cô ta hơi có vẻ chật vật, sự va chạm lúc nãy đã ảnh hưởng tới cô ta, lực trùng kích mạnh mẽ làm cho máu huyết bên trong cơ thể chấn động, khóe miệng đều có mang theo vệt máu.
-Chắc hẳn lần này cũng phải chết rồi chứ?-Chúc Anh cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nhìn về phía trước.
Theo thời gian dần trôi qua, khói bụi nơi đó cũng đã tám đi, thế nhưng lúc này gương mặt xinh đẹp của Chúc Anh lại trở nên khó coi một lần nữa. Chỉ thấy tại nguyên vị trí lúc trước, thân hình Chu Nguyên không nhúc nhích tí nào, chỉ là ở trước mặt của hắn có một cái khiên ánh sáng hình mai rùa xuất hiện. Chính là cái khiên ánh sáng này che chắn lại cho Chu Nguyên tất cả trùng kích.
-Huynh được lắm, Chu Nguyên!
Cách đó không xa, Lục La reo hò thành tiếng. Đôi mắt to của cô bé nhìn về phía Chu Nguyên với vẻ tràn đầy kinh ngạc. Cô bé cũng không nghĩ tới, chỉ qua một thời gian ngắn không gặp mặt, thực lực của Chu Nguyên lại mạnh mẽ tới nhường này.
Cô gái tên Chúc Anh trước mắt này có thực lực không hề thua kém so với Lục La. Vậy mà mặc dù như thế, cô ta khi giao đấu cùng với Chu Nguyên lại không thể chiếm được bất cứ một chút ưu thế nào.
Hiển nhiên, từ sau khi tiến vào Thánh Tích Chi Địa thì thực lực của Chu Nguyên đang tăng trưởng nhanh chóng.
Chúc Anh thì hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, lông mày nhăn lại:
-Chu Nguyên? Dường như cái tên này cũng có chút quen thuộc...
Suy nghĩ một lát, rốt cuộc Chúc Anh cũng nhớ ra.
-Thì ra thì ra ngươi chính là kẻ đối đầu của tên Võ Hoàng kia, Chu Nguyên?
Chúc Anh cười lạnh một tiếng, nói:
-Thì ra ngươi trốn ở chỗ này. Trùng hợp thật, tên đối đầu của ngươi cũng ở nơi đây, để ta gọi hắn tới chơi đùa cùng với ngươi!
Cô ta vừa nói xong, liền vung tay nhỏ lên, lập tức có một đạo hỏa diễm phóng lên tận trời, cuối cùng nổi tung lên, truyền ra dao động khác thường.
Chu Nguyên thấy thế thì hơi nhắm mắt lại, vậy mà tên Võ Hoàng kia cũng ở gần đây?
Không lâu sau khi Chúc Anh truyển ra tín hiệu, Chu Nguyên liền cảm thấy có âm thanh xé gió truyền đến nhanh chóng. Cuối cùng hắn nhìn thấy, ở nơi xa sương mù dày đặc kia, có hai bóng người đi ra chậm rãi từ trong đó.
Trong hai bóng người này, một người mặc kim bào, hiển nhiên đây chính là Võ Hoàng. Mà người còn lại thì toàn thân mặc áo đen, thậm chí ngay cả hai mắt của hắn đều đem kịt một màu giống như vòng xoáy, khiến cho người ta khi nhìn vào có cảm giác quỷ dị không cách nào hình dung được.
Võ Hoàng chắp tay đi ra, trước tiên ánh mắt của hắn liền nhìn về hướng Chu Nguyên, đầu tiên là hơi cảm thấy nao nao, sau đó ngay lập tức nơi khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười:
-Chu Nguyên, không nghĩ tới lại có thể gặp được ngươi ở đây...