Trải qua trận chiến vừa nãy, khu rừng đã trở nên bừa bộn còn một chỗ nào nguyên vẹn. Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua Võ Hoàng cùng người thanh niên mặc áo bào đen đang đi từ trong sương mù ra kia, lông mày hắn không nhịn được nhăn lại.
-Thế là ngươi quả thật đã kết bè kết lũ với những kẻ đến từ Đông Huyền đại lục này rồi?
Võ Hoàng thản nhiên mà nói:
-Quả thực là tầm nhìn hạn hẹp, trong tương lai ta sẽ không dừng bước ở lại một toà đại lục, thế nên vì sao lại phải lấy thân phận người của Thương Mang đại lục đến hạn chế ta?
-Thật sự là đồ vô sỉ!-Lục La cười lạnh nói.
-Ngươi cấu kết với những kẻ đến từ Đông Huyền đại lục này, liên thủ vây công Yêu Yêu, quả thực là không biết xấu hổ.
Võ Hoàng lắc đầu, trong ngôn ngữ cũng không có bao nhiêu cảm tình mà nói:
-Thắng làm vua thua làm giặc mới là chân lý, quá trình lại càng không quan trọng. Nếu như phát hiện chướng ngại vật, vậy dĩ nhiên là muốn dùng sức dùng thủ đoạn để đem nó gạt đi.
Chu Nguyên quét mắt nhìn hắn một cái, nói:
-Chỉ đáng tiếc là ngay cả da mặt cũng đều đã cam chịu từ bỏ, vậy mà vẫn không thể nào đạt được mục đích.
Nghe vậy, cuối cùng thì thần sắc Võ Hoàng cũng hơi chậm lại. Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ lạnh lùng mà nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
-Dù sao thì có thể phát hiện được ngươi trốn ở đây cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn. Nghe nói ngươi có quan hệ rất không tệ với tên Chu Tiểu Yêu kia? Nếu có thể bắt được ngươi, lấy đó làm mồi nhử, theo ngươi thì tên kia liệu có thể dù biết rõ là bẫy rập mà vẫn chui vào hay không?
Oanh!
Vừa nói liền ra tay. Ngay khi âm thanh của Võ Hoàng vừa kết thúc, thì một luồng nguyên khí mạnh mẽ giống như gió lốc bộc phát từ thể nội của hắn ra bên ngoài, mang theo sự nóng rực tựa như một quầng mặt trời với uy thế vô cùng mạnh mẽ.
Bạch!
Tốc độ của Võ Hoàng cực nhanh. Phảng phất chỉ cần một bước đã xuất hiện ở trước người Chu Nguyên.
Lúc này, Chu Nguyên cũng không chậm trễ, điểm mũi chân một cái, thân hình lùi lại nhanh chóngvề phía sau.
Nhưng Võ Hoàng lại theo sát như hình với bóng, mặc kệ Chu Nguyên có lùi lại phía sau như thế nào, thì từ đầu đến cuối Võ Hoàng đều luôn dính sát ở trước mặt hắn. Sau đó với sắc mặt hờ hững, Võ Hoàng đánh ra một quyền.
Một quyển kia tỏa ra ánh sáng chói mắt màu xích hồng, tựa như là một vầng mặt trời. Một quyền này được đấm ra khiến cho không gian đều có chút chấn động, ngay cả không khí đều bị thiêu đốt trở nên nóng bỏng.
Chỉ vừa mới ra tay, Võ Hoàng đã thể hiện ra thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Thậm chí còn cường hoành bá đạo hơn nhiều so với cô gái tên Chúc Anh kia.
Mắt nhìn thấy quyền phong lao đến, ánh mắt Chu Nguyên cũng trở nên lạnh lùng. Hắn không do dự một chút nào, nguyên khí trong thể nội gào thét mà động, trên nắm tay cũng hiện ra Huyền Mãng Lân màu vàng.
-Huyền Mãng Lân!
-Tam phẩm Nguyên Văn, Hắc Kim Chưởng Văn!
Chu Nguyên cũng đấm ra một quyển. Trên nắm tay có lớp vẩy màu vàng hiện lên, có một luồng ánh sáng màu đen lướt qua, sắc thái nắm tay lập tức hóa thành màu hắc kim, không thể phá vỡ.
Oanh!
Cả hai đối đầu trực diện với nhau, trong mắt Võ Hoàng hiện lên vẻ lãnh khốc, nói với vẻ điềm nhiên:
-Ngươi coi là đã đột phá đến Thiên Quan cảnh thì có đủ tư cách để chiến đấu với ta hay sao? Quả thực là quá ngây thơ!
Phảng phất vào lúc này, vầng mặt trời dưới quyền của Võ Hoàng nổ tung lên, lập tức hóa thành một lực vô cùng kinh khủng, lấy thế phá núi lấp biển quét sạch về hướng Chu Nguyên.
Đông!
Thân thể Chu Nguyên chấn động mạnh một cái, bàn chân ghì lấy mặt đất bị bắn ngược trở lại.
Bạch!
Bất quá ngay tại thời điểm mà hắn bị đẩy lùi lại, Chu Nguyên vung tay áo lên một cái, lập tức có một luồng ánh sáng màu xanh đen bắn mãnh liệt ra với tốc độ nhanh như tia chớp, trực tiếp xuất hiện ở trước người Võ Hoàng.
Đó là một quả lôi cầu màu xanh đen lớn chừng mấy trượng, ẩn chứa trong đó có lôi đình cùng cuồng phong đang gào thét, mơ hồ còn tản mát ra tiếng sấm nổ cùng tiếng gió rít.
Chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được có một lực lượng cực kỳ cuồng bạo đang phát tán ra từ quả lôi cầu này.
Đồng từ Võ Hoàng cũng vào lúc này co rút lại.
-Đại Phong Lôi!
Một âm thanh rất nhỏ phát ra nhẹ nhàng từ trong miệng Chu Nguyên lúc này thân hình đang nhanh chóng lùi lại.
Oanh!
Một luồng phong lôi cuồng bạo nổ tung lên, khiến cho mặc dù Võ Hoàng đã kịp thời thi triển nguyên khí tạo thành vòng bảo hộ, nhưng vẫn bị vụ nổ tạc cho thân hình run rẩy, bước chân lảo đảo lùi lại mười mấy bước.
Ống tay áo của Võ Hoàng cũng bị xé vỡ, khí huyết có chút bốc lên, mặc dù không có bị thương nhưng khuôn mặt hắn cũng trở nên âm trầm dị thường.
Bởi vì đây là lần thứ nhất mà hắn bị Chu Nguyên đánh lui.
Điều này khiến cho Vũ Hoàng cũng không thể nào tiếp thu được trong lúc nhất thời. Bởi vì không biết từ lúc nào, một kẻ mà trong mắt hắn vốn chỉ coi là sâu kiến, đã có đủ lực lượng có thể rung chuyển được hắn.
Trong mắt Võ Hoàng hiện lên sát ý nồng đậm. Bởi vì hắn cảm giác được tốc độ trưởng thành của Chu Nguyên là quá nhanh. Tại lúc mà bọn họ còn chưa tiến vào Thánh Tích Chi Địa, thì Võ Hoàng hắn chỉ cần một quyền liền có thể khiến cho Chu Nguyên trọng thương thậm chí là bị đánh chết. Thế nhưng đến bây giờ, cũng là một quyền của hắn đánh ra lại chỉ có hiệu quả làm cho Chu Nguyên bị đẩy lùi lại mà thôi. Thậm chí Chu Nguyên còn mượn khoảng cách để phản công, khiến cho hắn có chút trở tay không kịp.
Nếu như loại tình huống này tiếp tục kéo dài, thì chỉ sợ qua không bao lâu nữa, kẻ mà vốn trong mắt hắn chỉ là một con sâu kiến này, sẽ có được thực lực đủ để có thể chiến đấu trực diện cùng với hắn.
Vừa nghĩ tới nơi đây, sát khí trong mắt Võ Hoàng càng nồng đậm như muốn trở thành thực thể.
Hắn không cách nào tưởng tượng tới hậu quả của việc này. Bởi vì nó sẽ chạm đến nỗi sợ hãi vốn ẩn giấu rất sâu ở trong nội tâm của hắn.
Từng luồng sát khí như thực chất quanh quẩn phun trào quanh thân Võ Hoàng, cuốn lên lá cây, phảng phất không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.
Nhưng mà đối với sát ý mà Võ Hoàng thể hiện ra đối với mình, thì Chu Nguyên cũng không thèm để ý tới. Thân hình của Chu Nguyên nhanh chóng lùi lại không dừng một chút nào, cùng lúc đó, bàn tay giấu ở sau lưng ra dấu hiệu đối với Lục La đang đứng ở đằng sau.
Tình huống trước mắt cực kỳ bất lợi đối với hai người bọn họ. Chưa kể cô gái tên Chúc Anh kia còn đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, thì đã có cả một người thanh niên mặc áo bào màu đen càng thêm nguy hiểm. Chu Nguyên cảm thấy độ nguy hiểm của người này không hề yếu hơn so với Võ Hoàng.
Mà lại, nhờ vào sự mẫn cảm của thần hồn, Chu Nguyên đã cảm nhận tới quanh thân người thanh niên mặc áo màu đen kia đang có nguyên khí hội tụ lại.
Li!
Rốt cuộc tiểu Hàn cũng đã được Lục La cứu ra, lúc nàyvỗ mạnh đôi cánh băng một cái, thân hình hóa thành một đạo ánh sáng cuốn lên Chu Nguyên cùng Lục La, không chút do dự mà nhanh chóng bay vào trong sương mù.
Ngay lúc này, người thanh niên mặc áo màu đen tên là Diệp Minh kia đã đang nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, thấy vậy thì giật mình. Chỉ có thể đứng trơ mắt mà nhìn hai người một thú bay trốn vào trong sương mù, biến mất không còn thấy gì nữa.
-Tên Chu Nguyên này có năng lực cảm ứng thật mạnh!-Diệp Minh nói với vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên, Diệp Minh vừa có dấu hiệu ra tay trong âm thầm thì ngay lập tức đã bị Chu Nguyên phát hiện ra. Thế là Chu Nguyên quyết định thật nhanh, lựa chọn trực tiếp rút lui, hơn nữa còn là lùi vào trong sương mù. Kể từ đó cho dù mấy người bọn hắn có muốn truy kích thì cũng khó khăn.
Mà sắc mặt lúc này của Võ Hoàng cũng trở nên âm trầm, có cảm giác như mình bị trêu đùa.
Đây đã là lần thứ mấy rồi trên Chu Nguyên kia có thể đào thoát từ trong tay mình?
-Kẻ đối đầu này của ngươi cũng không hề đơn giản đâu nhỉ! Rõ ràng chỉ có thực lực là Thiên Quan cảnh sơ kỳ, vậy mà khến cho ngay cả Chúc Anh cũng phải chịu thiệt thòi khi chiến đấu với hắn.-Diệp Minh nói.
Bộ mặt Võ Hoàng cũng chẳng có biểu tình gì, nhìn về phía Diệp Minh mà nói:
-Rốt cục có đuổi theo hay không? Nếu như có thể nắm được hắn trong tay thì tất nhiên tên Chu Tiểu Yêu kia sẽ chủ động tìm tới.
Diệp Minh cười nói:
-Nếu quả thật là hắn có tác dụng lớn như vậy thì chúng ta cũng có thể tiêu hao chút sức lực.
-Đi thôi, mặc dù tên Chu Nguyên này cũng khá nhạy bén, trực tiếp lựa chọn trốn vào trong sương mù. Thế nhưng hắn lại không biết rằng trong mắt ta thì những sương mù này lại chẳng có bất cứ tác dụng cản trở tầm nhìn gì cả.-Diệp Minh cười nói.
Lúc này, trong tròng mắt đen nhánh của hắn có một vòng xoáy quỷ dị hiện lên, nơi khoé mắt cũng có từng giọt máu rơi xuống. Lại một lần nữa, thế giới trước mắt Diệp Minh lại xuất hiện sự biến hóa, lớp sương mù dày đặc biến mất, mà bóng hình của hai người một thú cũng trở nên rõ ràng tại trong tầm mắt.
-Là phương hướng kia, đi thôi!-Diệp Minh duỗi ra một ngón tay, chỉ về một cái phương hướng.
Võ Hoàng là người thứ nhất bắn mãnh liệt mà ra, thân hình như tia chớp đuổi sát mà đi. Trong con mắt của hắn cũng tràn đầy sát khí.
-Chu Nguyên, lần này thì dù cho có mọc cánh thì ngươi cũng khó thoát khỏi tay ta!
-Ta sẽ không lại để cho ngươi có cơ hội trưởng thành. Thế nên nơi này chính là nơi thích hợp mà ta lựa chọn để mai táng ngươi!