Trên bậc đá xanh to lớn ấy, sắc mặt của Chu Nguyên vô cùng khó coi, hắn hơi chau mày lại.
“Mặc dù Yêu Yêu không có nguyên khí, nhưng cũng không có khả năng ngăn cản không nổi ngay cả đợt thứ nhất này.”
Ánh mắt của Chu Nguyên có chút lập lòe. Hắn biết rõ, thủ đoạn của Yêu Yêu tầng tầng lớp lớp, tuyệt đối sẽ không bị đẩy đi ra một cách tùy tiện như vậy. Nhưng nếu là Yêu Yêu đã có thể ngăn cản được, thì vì sao trên bậc thang đá lại không thấy bóng người đâu cả?
“Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?!”
Chu Nguyên cắn răng. Hiển nhiên trên thân của Yêu Yêu mang theo rất nhiều bí mật. Rất nhiều thứ đối với hắn là không cách nào chạm đến. Thế nhưng Chu Nguyên vẫn luôn tâm tâm niệm niệm bảo hộ được nàng bằng mọi cách có thể.
Bởi vì đây chính là lời hứa hẹn của hắn đối với sư phụ Trương Uyên.
Thế nhưng tình huống trước mắt lại là, Yêu Yêu liên tiếp gặp phải chuyện không may. Điều này làm cho Chu Nguyên vô cùng tự trách.
Trong lúc Chu Nguyên đang phân tâm chú ý tới việc tìm kiếm Yêu Yêu, thì chiếc khiên ánh sáng hình mai rùa ở trước người hắn lại dần dần xuất hiện vết nứt. Hiển nhiên, chiếc khiên này đã sắp sửa không thể chịu đựng được nữa.
Lực trùng kích kinh khủng vọt tới đầy thân thể của Chu Nguyên lùi lại từng bước một.
Chỉ qua bất quá mười mấy hơi thở ngắn ngủi, Chu Nguyên đã rớt lại phía sau đến một nhóm ở cuối cùng. Hơn nữa còn suýt chút nữa bị đẩy ra khỏi thang đá.
-Chu Nguyên, không nên phân tâm!-Lục La tinh mắt, chú ý tới sự thay đổi của Chu Nguyên, liền vội vàng lên tiếng nhắc nhở. -Yên tâm đi, Yêu Yêu sẽ không xảy ra chuyện gì. Hẳn là bản thân ngươi cũng rõ ràng thủ đoạn của cô ấy mạnh mẽ tới dường nào.-Lúc này, Tả Khâu Thanh Ngư, vốn đang bị dòng lũ màu xanh đầy ra một phương hướng khác, cũng khẽ quát lên. Chu Nguyên hít sâu một hơi, gật đầu nhẹ. Nếu như Yêu Yêu chỉ là bị đẩy ra khỏi Thánh Tháp thì vậy còn coi như là tốt, chí ít là cô ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu như là bởi vì một nguyên nhân nào khác, thì Chu Nguyên có dự cảm rằng hắn nhất định phải chinh phục được ngọn Thánh Sơn này thì mới có thể biết được.
Dòng nguyên khí màu ánh kim dâng lên chậm rãi từ thể nội của Chu Nguyên. Rốt cuộc bước chân đang không ngừng tụt lùi lại phía sau của hắn cũng ổn định lại.
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn lên phía trước. Trải qua đợt thứ nhất của dòng lũ màu xanh trùng kích xuống thì hơn 10 vị kiêu tử còn lại cũng đã xuất hiện sự phân biệt rõ ràng. Tạo thành mấy nhóm người.
Mà đang ở phía trước nhất chính là đám người Võ Hoàng, Diệp Minh, Lý Thuần Quân,…
Trong đó Võ Hoàng đang là người đi đầu tiên. Chỉ thấy từng luồng nguyên khí màu xích hồng với sức mạnh hùng hồn đang bộc phát ra từ bên trong cơ thể của Võ Hoàng, khiến cho ngay cả dòng lũ màu xanh đang trút xuống một cách điên cuồng kia cũng đều bị ngăn cản lại một hai giây.
Võ Hoàng xòe bàn tay ra, nguyên khí xích hồng hội tụ lại ở trong lòng bàn tay, cuối cùng hình thành nên một quả cầu màu đỏ tươi với đường kính ước chừng hơn một trượng. Có thể cảm nhận được ở bên trong đang có từng luồng dao động của nguyên khí cực kỳ kinh người.
Nhiệt độ nóng bỏng phát tán ra xung quanh khiến cho ngay cả không khí đều bị đốt cháy.
Mà khi dòng lũ màu xanh kia đụng vào bên trên quả cầu xích hồng thì cũng phát ra tiếng vang xùy xùy, bị bốc hơi nhanh chóng.
Một tay nâng quả cầu màu xích hồng, Võ Hoàng bước ra từng bước vững vàng, chậm rãi mà vượt qua thang đá, hướng lên trên mà đi.
Ở thời điểm mà đang hướng về phía trước, khóe mắt của Võ Hoàng cũng nhìn lướt qua Chu Nguyên đang tụt hậu ở cuối cùng của đoàn người. Nơi khóe miệng hiện lên một vòng mỉm cười đầy vẻ khinh miệt. Hiển nhiên, vào lúc này, sự chênh lệch giữa hai người đã bắt đầu được thể hiện ra.
Bất quá Võ Hoàng cũng không để ý tới việc này quá lâu, mà là tập trung tinh thần tiếp tục tiến lên.
Cùng lúc đó, Diệp Minh cũng đang theo sát ở phía sau. Phảng phất như trong hai con ngươi màu đen của hắn đang có từng vòng xoáy lưu động. Hắn duỗi ra hai bàn tay đưa về phía trước. ở trong lòng bàn tay đang có một vòng xoáy nguyên khí màu đen xoay tròn không ngừng.
Dòng lũ màu xanh vừa gặp phải vòng xoáy màu đen này thì tự động tách ra. Tựa như là bị một lực lượng vô hình nào đó đẩy ra hai bên, từ đó chừa lại một khoảng khe hở, làm cho Diệp Minh có thể dựa vào đó mà tiến lên.
Bất quá, khi mà Diệp Minh triển khai biện pháp này thì nơi khóe mắt của hắn cũng đang có máu đen chảy xuôi xuống không ngừng.
Hưu!
Cùng lúc đó, Lý Thuần Quân, với thanh kiếm màu đen trong tay đang chém xuống không ngừng. Khiến cho từng luồng kiếm khí tràn đầy sắc bén lao thẳng về phía trước. Trực tiếp chém ra một khoảng trống dài chừng nửa trượng ở trước mặt. Sau đó cứ như vậy mà một kiếm một bước đi tới.
-Ha ha, thật sảng khoái! Về phần tên Ninh Chiến kia thì đang ngửa mặt lên trời cười to. Trên thân thể của hắn cũng đang có từng luồng nguyên khí hùng hồn bốc lên. Nhìn kỹ lại thì có thể cảm giác được dường như thân thể của Ninh Chiến đã lớn hơn một vòng, nhìn càng giống như một con khỉ đột hình người. Kẻ này sử dụng phương thức vô cùng ngang ngược, lấy sự mạnh mẽ của thân thể để chống cự lại lực trùng kích của dòng lũ màu xanh, dựa vào đó mà đạp từng bước một lên trên thang đá.
Bốn người này đang ở vào nhóm phía trước nhất đã hiển lộ rõ ràng thực lực mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Mà rất nhiều kiêu tử ở đằng sau cũng đều không nhịn được chặc lưỡi mà nhìn qua bóng lưng của bọn hắn.
-Ha ha, cũng không thể để bọn hắn đoạt mất tất cả oai phong như vậy được! -Ta cũng muốn thi triển tuyệt chiêu đây! Lục La nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cười hì hì một tiếng. Chợt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trở nên nghiêm túc, lắc tay áo một cái. Chỉ thấy có một đạo ánh sáng màu xanh lướt qua, rơi vào trên bờ vai của cô bé. Nhìn kỹ lại thì đây chính là con Băng Điểu tên là Tiểu Hàn có được huyết mạch của Băng Phượng kia.
Có lẽ bởi vì con Băng Điểu này có một loại quan hệ nào đó cùng với Lục La, thế nên khi những cột ánh sáng tiếp dẫn kia hạ xuống thì nó cũng không bị đẩy ra ngoài như trường hợp của Thôn Thôn.
Lục La chu cái miệng nhỏ nhắn, phun ra một luồng nguyên khí tràn đầy khí tức băng hàn. Cùng lúc đó, con Băng Điểu kia cũng mở ra cái mỏ sắc nhọn, phun ra một luồng nguyên khí lạnh lẽo.
Hai luồng nguyên khí hội tụ lại rơi vào bên trên dòng lũ màu xanh ở trước mặt khiến cho dòng lũ này bị đông kết trong nháy mắt, hóa thành một tảng băng dày hơn 10 trượng. Mà Lục La cũng dựa vào biện pháp này để tiến nhanh lên phía trước.
-Ê này Chu Nguyên, ta cũng đi đây! Lúc này thì cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi. Có thể đuổi theo hay không thì phải nhìn vào năng lực tự thân của ngươi rồi. Tả Khâu Thanh Ngư nhìn về phía Chu Nguyên, trên khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy vẻ yêu mị ấy lộ ra một nụ cười ranh mãnh:
-Hiện tại Yêu Yêu không có ở đây, Nếu như ngươi có thể đuổi kịp ta, thì ta có thể cân nhắc để ngươi làm “thí sinh dự bị” nha! -Thí sinh dự bị? Dự bị cái gì?-Chu Nguyên nghe vậy thì có chút sững sờ. Tả Khâu Thanh Ngư phát ra tiếng cười thanh thúy, cũng không đáp lại. Chỉ thấy thân thể mềm mại của cô nàng uốn một cái, lọt vào bên trong dòng lũ màu xanh. Thân thể của nàng lúc này trông giống như một con cá màu xanh đang bơi không ngừng về phía trên.
-Chu Nguyên, mặc dù ta nợ ngươi một phần ân tình. Bất quá trong hoàn cảnh này thì ta cũng không có cách nào mà trả lại được. Ta đi trước một bước. Hi vọng là ngươi có thể cùng lên đến.-Lúc này âm thanh khàn khàn của Chân Hư cũng truyền tới. Chỉ thấy xung quanh người của hắn đang có từng luồng nguyên khí màu xám bốc lên. Hai tay của hắn khép lại, nguyên khí màu xám trong lòng bàn tay tạo thành một vật thể có hình dáng giống như là đầu lâu.
Cái đầu lâu kia hé miệng, hút không ngừng dòng lũ màu xanh ở phía trước vào bên trong miệng. Mà Chân Hư cũng thừa dịp này bắn mãnh liệt mà ra.
Ba người trên đều thuộc về nhóm kiêu tử đỉnh tiêm. Bây giờ lại dốc hết toàn lực, thế nên tốc độ lập tức phóng đại, bắt đầu đuổi kịp nhóm người Võ Hoàng đang đi ở phía trước nhất.
Mà ngay tại đằng sau của nhóm thứ nhất, thì chính là đám người Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh.
Tiêu Thiên Huyền dùng ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo mà nhìn thoáng qua Chu Nguyên đang ở phía cuối của đội ngũ, nơi khóe miệng cũng lộ ra vẻ cười lạnh. Mà trong con mắt của cô ả Cổ Linh kia cũng hiện lên vẻ châm biếm.
-Hừ, muốn tiến lên được ở trong dòng lũ màu xanh này thì phải dựa vào sự hùng hồn của nguyên khí tự thân. Mặc dù sức chiến đấu của tên Chu Nguyên này cũng không tệ, nhưng dù sao cũng mới chỉ ở cảnh giới Thiên Quan. So về thời gian tích lũy thì hiển nhiên là không bằng chúng ta. Thế nên bây giờ mới thể hiện ra sự yếu kém như vậy… Hiển nhiên là bọn hắn cũng không biết được Chu Nguyên là bởi vì sự biến mất của Yêu Yêu mà phân tâm. Chỉ coi là nguyên khí của Chu Nguyên không đầy đủ, thế nên bị bức lùi lại phía sau. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh liếc nhau một cái. Hai người đều nhìn thấy trong đôi mắt của nhau hiện lên vẻ vui sướng.
Có sức chiến đấu mạnh mẽ thì lại thế nào. Nếu như không thể qua được cửa ải trước mắt này thì hết thầy cố gắng trước đó của Chu Nguyên đều sẽ tan thành bọt nước.
Hô!
Chu Nguyên hít một hơi thật sâu, áp chế sự lo lắng đối với Yêu Yêu xuống đáy lòng. Hắn không phải là người có tính do dự không quả quyết. Bản thân Chu Nguyên cũng rất rõ ràng rằng, hiện tại chỉ lo lắng suông như vậy cũng chẳng hề có một chút tác dụng nào cả.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là phải đi tới tận cùng của ngọn Thánh Sơn kia.
Ánh mắt của Chu Nguyên vượt qua dòng lũ màu xanh nh, về phía bóng người của Võ Hoàng đang tiến lên phía trước không ngừng kia. Trong đôi mắt cũng hiện lên về lạnh lẽo.
-Nếu đã như vậy… Thân thể của Chu Nguyên có chút co lại giống như một con báo săn đang sắp sửa vồ mồi.
-Vậy liền thử thi đấu một lần xem sao! -Xem ai là người đầu tiên tới được đỉnh của ngọn Thánh Sơn kia! Vào giờ phút này, đột nhiên một luồng nguyên khí màu ánh kim bộc phát ra những tiếng ầm vang dữ dội như núi lửa, phun trào từ bên trong cơ thể của Chu Nguyên ra bên ngoài.