Phong lôi bỗng chốc bạo động, lôi cầu tản ra ba động cực kỳ cuồng bạo, theo một chưởng của Chu Nguyên hướng về phía Vũ Hoàng bay đi.
Hắn thực sự không giữ lại chút nào phòng ngự, mà lựa chọn phương thức hung hãn nhất chính là lấy công thay thủ.
Trong lúc đó, những người quan chiến khắp Thánh Tích Chi Địa đều bị cảnh tượng này làm cho chấn kinh.
- Cái tên Chu Nguyên này… Hắn điên rồi phải không!
- Thật là một gia hỏa hung hãn, đúng là không muốn sống nữa mà!
- Gia hỏa này thực sự muốn lưỡng bại câu thương sao?
- Tên điên a…
- …
Tất cả mọi người bởi vì sự tàn nhẫn và hung hãn của Chu Nguyên mà đổ mồ hôi lạnh. Loại đấu pháp lấy mạng đổi mạng này quá mức tàn nhẫn, căn bản không cho đối phương cùng chính mình lưu lại nửa điểm đường lui.
- Oanh!
Trong khi mọi người vẫn đang chấn động thật mạnh, trên quảng trường bạch ngọc, trong nháy mắt khi "Kim Ô Bạo Diễm Châu" của Vũ Hoàng trùng điệp đập vào thân thể Chu Nguyên, "Đại Phong Lôi" trong tay Chu Nguyên cũng không lưu tình chút nào đập vào người Vũ Hoàng.
Âm thanh lớn đột nhiên vang vọng!
Sau đó, vụ nổ do nguyên khí cuồng bạo va chạm mãnh liệt bùng nổ trước mắt mọi người.
Ầm ầm!
Phiến đá bạch ngọc dưới chân hai người đều bị biến thành bụi phấn. Sóng xung kích tàn phá bừa bãi khắp nơi, mặt đất một mảnh hỗn độn.
Xích quang nổ tung trên thân thể Chu Nguyên, tựa như hỏa diễm nuốt chửng hắn. Đối diện với hắn, Vũ Hoảng bị lôi quang tàn phá bừa bãi bao phủ toàn thân…
Ầm!
Thân ảnh của hai người như gặp phải trọng kích, bắn ngược về hai phía. Trên mặt đất xuất hiện hai vết trượt dài, khói bụi tràn ngập.
Tầm mắt mọi người đều bị hạn chế, không ai dám thở mạnh. Bởi vì bọn hắn muốn biết, dưới loại đấu pháp lấy mạng đổi mạng này, đến tột cùng là ai thảm hại hơn một chút.
Thời gian trôi qua, khói bụi dần bị tán đi.
Bóng dáng của Vũ Hoàng xuất hiện trước nhất. Ngay khi thân hình của hắn rơi vào trong mắt mọi người, gần như tất cả đều phải thốt lên kinh ngạc.
Bởi vì trên thân Vũ Hoàng lúc này có xích quang quanh quẩn, tạo thành một bộ xích hồng chiến giáp. Chiến giáp bao bọc, bảo vệ toàn thân hắn. Nhưng lúc này, trước ngực chiến giáp đã bị cháy đen mất một mảnh, rách nát không chịu nổi. Hiển nhiên đó là vị trí tiếp nhận Đại Phong Lôi trùng kích.
- Đây là…
- Loại hình phòng ngự nguyên thuật?
Những tiếng kinh ngạc ồn ào lại bộc phát sau khi mọi người nhận ra chiến giáp trên thân thể Vũ Hoàng chính là do nguyên khí ngưng kết mà thành.
Ai cũng không nghĩ tới, Vũ Hoàng lại còn tu luyện loại nguyên thuật phòng ngự này, hơn nữa rõ ràng không phải chỉ là đẳng cấp bình thường.
Triệu Bàn thấy thế chợt cười một tiếng, giọng nói mang theo vẻ trào phúng:
- Tên Chu Nguyên này đúng là suy nghĩ hão huyền, lại còn muốn cùng Vũ Hoàng lấy mạng đổi mạng. Nhìn thì hung ác, thực ra lại là không có não.
Các sứ giả khác cũng âm thầm gật đầu. Nhìn trước mắt, thế coogn của Chu Nguyên cũng không tạo thành tổn thương quá lớn đối với Vũ Hoàng. Mà trái lại, "Kim Ô Bạo Diễm Châu" của Vũ Hoàng lại thật sự đánh vào thân thể Chu Nguyên.
Một kích kia, e rằng cho dù là Thái Sơ cảnh bị đánh trúng cũng có thể bị giết chết.
Mục Vô Cực mặt không biểu tình, không để ý đến Triệu Bàn. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào vị trí của Chu Nguyen trong quang kính.Ở nơi đó, khói bụi cũng đang dần biến mất
Trên bạch ngọc quảng trường.
Vũ Hoàng âm trầm nhìn chằm chằm đám khói bụi cách đó không xa, cười lạnh nói:
- Muốn lấy mạng đổi mạng? Mặc dù lúc trước ta đã coi thường sự tàn nhẫn của ngươi. Tuy nhiên, Chu Nguyên, ngươi và ta có số mệnh khác biệt, cho nên sợ là ngươi sẽ không thể dễ dàng đạt được như vậy đâu.
- Hứng chịu một kích "Kim Ô Bạo Diễm Châu" của ta, lúc này e rằng ngươi cũng không dễ chịu a?
Khói bụi dần dần tan biến, tiếng bước chân chậm rãi vang lên thấp thoáng có kim quang hiển hiện. Đồng thời, một thanh âm bình tĩnh từ đó truyền ra:
- Danh tự cũng không tệ, đáng tiếc chỉ là hữu danh vô thực.
Chu Nguyên chậm rãi bước ra khỏi làn khói bụi, xuất hiện trước ánh mắt soi mói của mọi người.
Vào lúc này, vô số ánh mắt đồng thời ngưng tụ vào một điểm.
Trên thân Chu Nguyên lúc này có kim quang lóng lánh bao phủ, đó là lân phiến màu vàng giống như lân giáp. Ở trước ngực lân phiến màu vàng có rất nhiều nơi bị tàn phá, nhưng dưới kim quang tràn ngập, những lân phiến đó đang nhanh chóng khôi phục.
Mà nguyên khí quanh thân Chu Nguyên vẫn hùng hậu như cũ. Từ đó chứng tỏ hắn cũng không bị trọng thương.
- Vũ Hoàng, ngươi thật sự cho rằng chỉ ngươi mới có thủ đoạn sao? Nếu không có phòng bị, sao ta lại cùng ngươi lấy mạng đổi mạng? - Chu Nguyên nhìn chằm chằm Vũ Hoàng, cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp:
- Bởi vì trong mắt của ta, mệnh của ta so với ngươi đáng tiền hơn nhiều.
Lúc trước thế công của hắn nhìn như hung hãn, muốn lấy mạng đổi mạng, nhưng thật ra hắn có niềm tin. Nhờ Huyền Mãng Lân bảo hộ, phòng ngự của Chu Nguyên cực mạnh. Tuy nhiên, có một điều làm Chu Nguyên bất ngờ chính là Vũ Hoàng cũng là có nguyên thuật phòng ngự…
Rất nhiều người sau khi thấy Chu Nguyên bình yên vô sự đứng đó đều thốt lên kinh ngạc. Lúc này sao bọn hắn có thể không rõ hành động lúc nãy của Chu Nguyên chính là cố ý. Nếu không phải Vũ Hoàng cũng có được nguyên thuật phòng ngự, chỉ sợ lần này thật đúng là sẽ bị Chu Nguyên chươi cho một vố ngã nhào.
- Không tệ không tệ! Hữu dũng hữu mưu. - Mục Vô Cực nở nụ cười, vỗ tay khen.
Triệu Bàn giật giật khóe miệng một cái, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía thân ảnh Chu Nguyên trong quang kính, nói:
- Hừ, hữu dũng hữu mưu, chỉ sợ rằng hắn không có mệnh này đi!
Các sứ giả còn lại cũng hăng hái nhìn chằm chằm vào trong quang kính. Vốn dĩ bọn hắn tưởng rằng lần giao phong này, Vũ Hoàng sẽ lấy được thắng lợi dễ như trở bàn tay. Nhưng nào ngờ, cục diện lại lại biến thành dạng này.
Vũ Hoàng vốn có được ưu thế tuyệt đối nhưng lúc này ngược lại bị Chu Nguyên kéo vào thế giằng co.
Xem ra, trận chiến đấu này càng ngày càng có ý tứ a…
…
Vũ Hoàng nhìn chằm chằm người đang khoác lớp vảy màu vàng óng, chính là Chu Nguyên trước mặt, sắc mặt càng thêm âm trầm. Hắn cũng không ngờ tới, đã từng là con sâu cái kiến trong mắt hắn vậy mà lại trở nên khó giải quyết như vậy.
- Nhưng mà hôm nay, mặc kệ ngươi nhảy nhót như thế nào, ngươi chắc chắn phải chết!
Sát ý trong mắt Vũ Hoàng tăng vọt.
Oanh!
Hắn giẫm mạnh chân xuống đất, thân hình bắn vọt lên, mang theo khí thế mãnh liệt, bay thẳng đến trước mặt Chu Nguyên. Những cú đấm trùng điệp hóa thành xchs quang, phô thiên cái địa như muốn bao phủ Chu Nguyên lần nữa.
Nguyên khí của Vũ Hoàng vô cùng hùng hậu. Phải biết rằng, hắn từng là một mãnh nhân có thể vượt cấp chiến đấu. Mặc dù hắn mới đột phá đến Thái Sơ cảnh, nhưng nếu bàn về độ hùng hậu của nguyên khí thì là cho dù là một số cường giả Thái Sơ cảnh nhị trọng thiên, thậm chí tam trọng thiên cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Bây giờ hắn dốc toàn lực, có thể hiểu được khủng bố như thế nào.
Chu Nguyên lạnh lùng nhìn Vũ Hoàng đang tấn công qua cuồng bạo, hít sâu một hơi. Hắn vẫn như cũ chưa từng tránh lui, trên thân thể, Huyền Mãng Lân màu vàng bộc phát ra quang mang sáng chói.
Lực lượng trong cơ thể cũng được Huyền Mãng Lân tăng phúc mà điên cuồng tăng lên.
- Ta lại muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để giết ta!
Chu Nguyên cười lạnh, dậm chân vọt lên khiến cho phiến đá dưới chân vỡ vụn. Chu Nguyên muốn chính diện đón lấy công kích của Vũ Hoàng.
Ầm ầm!
Quyền cước như thiểm điện đụng nhau tại thành tàn ảnh gào thét. Nguyên khí cuồng bạo trùng kích, không ngừng xé rách mặt đất.
Hai bên đều lộ ra sát ý nồng đậm. Mỗi chiều đều nhằm vào nơi yếu hại của đối phương. Một kẻ dựa vào chiến giáp trên thân bảo hộ, một người cậy có kim lân, vì vậy ra tay vô cùng hung mãnh, từng quyền dánh vào da thịt khiến người xem hãi hùng khiếp vía.
Nếu là đổi lại thường nhân, chỉ sợ sớm đã bị đánh chết tươi. Nhưng hai người này lại vô cùng ương ngạnh, ngược lại càng đánh càng hung ác.
Chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, hai người đã giao thủ hơn trăm hiệp.
Toàn trường đều nín thở quan sát trận đấu thảm liệt kia.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, lông mày Mục Vô Cực chợt hơi nhăn lại. Bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được, nguyên khí của Vũ Hoàng tựa hồ có điều kỳ lạ.
Hắn liếc nhìn Triệu Bàn, phát hiện khóe miệng hắn ta nhếch lên vô cùng quỷ dị.
Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm Vũ Hoàng, sau đó đột nhiên lại phát hiện, trên đỉnh đầu Vũ Hoàng chẳng biết từ lúc nào có nguyên khí xích hồng phun trào. Nhìn kỹ lại, đó là một đám mây xích hồng.
Xích Vân nóng bỏng tựa như là động đến thiên địa, dẫn tới thiên địa nguyên khí mãnh liệt kéo tới.
- Dẫn động thiên địa nguyên khí…
Con ngươi Mục Vô Cực co rụt lại, trong lòng chấn kinh, nghẹn ngào:
- Không tốt! Vũ Hoàng này lại còn tu thành "Thiên nguyên thuật"?
Tiểu Thiên Nguyên Thuật và Thiên nguyên thuật chỉ hơn kém nhau một chữ, nhưng lại cách biệt một trời một vực.
Ngay cả Mục Vô Cực đều không nghĩ đến, Vũ Hoàng vậy mà có được Thiên nguyên thuật. Phải biết rằng, loại nguyên thuật cấp bậc kia trên đại lục này rất hiếm có.
Mà sau khi bị Chu Nguyên bức bách đến mức này, Vũ Hoàng đã bắt đầu chân chính hiển lộ át chủ bài khiến người phải sợ hãi.