“Mẹ, con đã bảo mẹ đừng quản chuyện của con nữa rồi mà? Lúc trước bắt con đi xem mắt cũng coi như xong đi, giờ lại còn muốn con làm loại chuyện phi công trẻ lái máy bay bà già này sao?! Thật là, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”
Chung Mạn vừa rống to vào điện thoại, vừa bực tức đá văng dép ra xa. Lửa giận khó tiêu, cô vào phòng bếp, mở lon bia rồi uống ừng ực một ngụm lớn. Uống xong, cô hét “A” một hơi dài, lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút. Cô xoay người lấy chân đá vào cửa tủ lạnh để đóng lại.
Mẹ cô cứ như đang đánh nhau với Đường Tăng, còn đang không ngừng trách mắng ở đầu dây bên kia: “Con bé này nói năng kiểu gì vậy. Phụ nữ dù có cố gắng đến đâu, cuối cùng vẫn phải tìm được một người đàn ông cho mình. Lúc nào cũng kêu không cho con học. Giờ thì giỏi rồi, chạy đến thành phố X xa xôi học đại học, học xong thì sao đây? Có nhà không thèm về, bảo kết hôn cũng không. Nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, còn không phải là thay đàn ông đi làm cả đời hay sao?! Dù thế nào, phụ nữ vẫn nên tìm một người để gả mới thật sự…”
“Ngừng!” Biết đề tài nói mãi không dứt kia lại sắp bắt đầu, Chung Mạn vội vàng cắt đứt tràng tụng kinh của bà Chung, nói sang chuyện khác. “Mẹ, mẹ bảo ai muốn đến thành phố X cơ?”
“Không phải là con trai của em trai của vợ của anh trai của chị dâu của con đấy sao? Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương. Tuổi còn nhỏ mà ba mẹ đều mất đi trong một vụ tai nạn giao thông, họ hàng cũng không có ai chịu đem nó về nuôi. Cuối cùng chỉ có thể ăn nhờ ở đậu nhà người ta, đông ở một tháng, tây ở nửa tháng, nay đây mai đó. Dạo gần đây nó còn bị đuổi học, vợ của anh trai của chị dâu của con phải xoay sở mãi, tìm đủ mọi cách cũng chỉ có mỗi một trường học ở thành phố X nhận nó. Con nói xem, không phải rất trùng hợp sao?”
Đó chính xác là một sự trùng hợp nhưng mà là một sự trùng hợp chết tiệt! “Mẹ, mẹ bảo nó không những là một đứa nhỏ bị người ta ghét bỏ, mà còn là một đứa nhỏ bị đuổi học nữa sao?!” Chung Mạn quả thực muốn bất tỉnh ngay lập tức. “Đứa trẻ như vậy mà mẹ còn muốn cho nó tới ở cùng con sao?!”
“Nó mồ côi cha mẹ, ở trường học bị bắt nạt nên mới đánh lại, không ngờ nhà trường lại đuổi học nó. Thật không có tình người mà. Huống chi đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi, chỉ là một đứa trẻ con thôi, con sợ cái gì?”
Chung Mạn gào thét trong im lặng. Mẹ cô đương nhiên không sợ rồi, người thu lưu nó đâu phải mẹ cô! Căn hộ này là do cô tự trả tiền thuê, tại sao cô phải thu nhận một đứa nhỏ không nơi nương tựa chứ, sh*t!
“Mẹ, đây không phải là vấn đề tuổi tác…”
“Chuyện này mẹ đồng ý với chị dâu con rồi. Chẳng lẽ bây giờ con muốn mẹ đi nói với nó là không được à?” Bà Chung cũng tức giận. Bà đã vỗ ngực vô cùng chắc chắn, sao có thể để mất mặt được chứ?
“Chuyện này con có nói gì cũng…”
“Đúng rồi, mẹ đã nói cho con biết chuyện công ty bảo hiểm của ba mẹ thằng bé mỗi tháng đều cung cấp chi phí chăm sóc cho nó chưa?”
Chung Mạn đang thiếu tiền đến phát điên, vừa nghe thấy vậy lập tức ngừng chê bai, vội hỏi: “Phí chăm sóc? Bao nhiêu?”
“Một tháng khoảng hai ngàn. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là ít.”
Hai ngàn?! Nếu mỗi tháng có thêm hai ngàn, cô không phải lo chuyện tiền nhà nữa. Lương tháng của cô có bốn ngàn có thể dùng ba ngàn để tiêu dùng. Cuối sách cô muốn mua từ rất lâu, cả đồ trang điểm cũng không cần tiết kiệm dè sẻn nữa!
Mẹ hiểu con gái nhất. Bà Chung thấy con mình im lặng không nói liền nhân cơ hội ra tay rèn sắt khi còn nóng: “Đúng không, hai ngàn cũng không ít, tính ra bằng một phần tiền lương của con rồi còn gì…”
“Chậm đã, nếu tốt đẹp như vậy, sao không có ai chịu nhận nó chứ?” Chung Mạn dù có thiếu tiền cũng không phải đứa ngốc. Sao chuyện tốt như vậy lại rơi đến trên đầu cô chứ?
“Không phải đã nói không có trường nào ở đây nhận nó sao? Nếu không phải vì vậy, thân thích nhà nó sao lại cho nó đến thành phố X được chứ?” Bà Chung chợt thở dài, giọng nói mềm nhũn. “Nếu con không thích, mẹ đành phải từ chối vậy…”
“Chờ chút! Thực ra chỗ này của con cũng có thể ở, chỉ là…” Cô còn đang muốn nói gì nữa nhưng đã bị bà Chung nhanh chóng chặn lại. “Được! Con mau chuẩn bị phòng đi. Chín giờ sáng mai đến nhà ga thành phố X đón người! Cứ như vậy nhé, bye bye!”
Nghe thấy mẹ đang định tắt máy, Chung Mạn lập tức hét lớn: “Ít nhất mẹ cũng phải cho con biết tên nó chứ!”
“Diệp, Diệp gì nhỉ?” Bà Chung che lại điện thoại, quay sang hỏi bạn mình rồi mới quay lại nói với cô: “Tên là Diệp Minh Hi, con không biết à?“
Chết tiệt, làm sao con biết được. Căn bản mẹ còn chưa nói cho con biết mà! Chung Mạn còn muốn hỏi cặn kẽ thêm nhưng dường như mẹ sợ cô đổi ý, nhanh chóng cúp máy. Chung Mạn bất đắc dĩ tắt điện thoại, ngả người nằm xuống ghế sofa. Cô vừa xoa nắn gối ôm, vừa nghĩ thầm: Mặc dù không thích trong nhà có thêm một thằng nhóc con, nhưng vì hai ngàn… Mình nhịn!
Diệp Minh Hi đúng không? Tốt nhất nhóc nên biết điều một chút, để cho bà đây nhẹ nhàng thong thả nhận hai ngàn mỗi tháng, nếu không… Chung Mạn nắm chặt gối ôm, trên mặt lộ ra biểu tình dữ tợn.
※ ※ ※ ※ ※
Ngày chủ nhật hiếm hoi của cô.
Tại nhà ga thành phố X, một cô gái dịu dàng thục nữ đang dùng bút viết ba chữ “Diệp Minh Hi” lên bảng nhỏ Từ phía sau nhìn lại, trông thấy mái tóc của cô nhẹ nhàng bay trong gió, cũng coi như cảnh đẹp ý vui.
Đáng tiếc không ai nghe được tiếng lòng của vị thục nữ này, nếu không chỉ sợ cả cái nhà ga này sẽ bị nổ tung thành từng mảnh kính nhỏ.
“Thằng nhóc thối tha, làm cái gì mà tàu còn chưa đến nơi? Nếu không phải vì hai ngàn, sao bà đây còn phải bò dậy từ sớm vào sáng chủ nhật, còn phải đứng chờ tận 3 tiếng?” Một tuần mới có một ngày nghỉ được ngủ nướng đến khi muốn tỉnh mới thôi. Tại sao cô lại ngu ngốc đứng chờ trong cái nhà ga chật ních người này chứ!?
Ngay khi cô đang dựa người vào lan can, nhìn xuống sàn nhà lát gạch phủ đầy vết trầy xước mà thầm mắng đứa nhóc kia lên tận trời, một bóng người dừng ở trước mặt cô.
Đầu óc có bệnh à? Vô duyên vô cớ đứng chắn trước mặt mình làm gì?
Cô có chút giận dữ chuyển tầm mắt lên, đột nhiên thấy một cậu bé đẹp trai đang nhìn mình chằm chằm. Giữa ánh mắt của hai người như có một tia điện xoẹt qua. Kiểu tóc lộn xộn, đường nét sắc sảo, làn da trắng mịn, lông mi dài, sống mũi tinh tế như chạm khắc, tất cả mọi đặc điểm trên khuôn mặt đứa nhóc đều khiến trái tim Chung Mạn hung hăng đập mạnh một phen. Nhưng chỉ trong phút chốc, cô lập tức bình tĩnh trở lại. Cô còn có thể nghe thấy mình lịch sự hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Đứa nhỏ không trả lời, hơn nữa biểu tình trên mặt vẫn không hề thay đổi, đôi môi mỏng không cao không thấp mím chặt lại. Chung Mạn đoán nó không nghe hiểu tiếng Trung, chỉ có thể hỏi thêm vài lần. Các cô gái hai bên trái phải đều đang ồn ào bàn tán chỉ vì ngũ quan của đứa nhỏ này quá mức đoan chính, da nó trắng bóng như một thiên sứ trong sáng, thánh khiết.
Hỏi mấy lần vẫn không thấy phản ứng gì khiến cảm tình của Chung Mạn về đứa bé này đang từ cực cao giảm xuống cực thấp. Cô đứng thẳng lại, thấy mình cao hơn nó khoảng hai mươi phân, không khỏi thấy mình mạnh mẽ hơn nó. Cô không thèm để ý đến đứa nhỏ này nữa, tiếp tục giương mắt nhìn về lối ra tìm xem thằng nhóc chết tiệt kia ở đâu.
Không ngờ đứa nhỏ kia không rời đi mà vẫn đứng trước mặt cô không nói lời nào. Mặc dù nó không chặn được tầm mắt của cô nhưng vẫn khiến cô có cảm giác e ngại. Chung Mạn lắc đầu nhiều lần, có ý bảo nó rời đi nhưng nó vẫn không chịu đi. Chung Mạn lại ra hiệu lần nữa… Cứ như vậy qua lại mấy lần, Chung Mạn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào đứa nhỏ sợ hãi hỏi: “Không lẽ em là Diệp Minh Hi?”
Đứa nhỏ đẹp trai gật đầu, nhìn bộ dạng kinh ngạc tới mức lông mày cũng chưa hạ xuống của cô, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía mấy cô gái đang gào thét đằng sau Chung Mạn. Chung Mạn vất vả lắm mới ép được tim mình dịu xuống, lại xác nhận một lần nữa: “Em thật sự là Diệp Minh Hi?”
Đứa nhỏ kia lại gật đầu. Lúc này, Chung Mạn thật sự không thể không kinh ngạc, từ bao giờ họ hàng nhà mình lại có người đẹp đến vậy!
“Vậy được rồi, chúng ta đi về!” Chung Mạn nắm tay dắt nó đi, có cảm giác như đang chạm vào kim cương, không chỉ mỗi tháng được thêm hai ngàn, còn có thể ngày ngày được ngắm trai đẹp… Ách, mặc dù nó hơi thấp một chút nhưng chẳng qua chưa đến tuổi dậy thì mà thôi. Đợi vài năm nữa lên trung học sẽ cao lên. Hơn nữa, không phải nói học sinh tiểu học đáng yêu nhất sao? Nhìn bộ dáng của nó, ngoan ngoãn biết điều, chắc là rất dễ bị lừa gạt.
“Em trai Minh Hi, em học tiểu học ở đây à?”
Thằng bé không có phản ứng.
“Em không biết à?”
Một lần nữa lại không có phản ứng.
“Em biết mình đi học ở trường nào không?”
Lần này nó gật đầu đáp lại. Cuối cùng Chung Mạn cũng phát hiện ra, nó không nói lời nào có nghĩa là không biết. Được rồi, quả thực rất giống đề suy luận, thằng bé biết mình đi học ở trường nào, nhưng lại không biết đó là trường tiểu học…
“Lẽ nào em không học tiểu học?” Sẽ không phải là cái trường học quốc tế gì đó chứ? Hai ngàn kia tuyệt đối không đủ…
Vậy mà Diệp Minh Hi lại gật đầu!
“Cái gì? Em thật sự học ở trường quốc tế á?“ Trời ạ, cô có thể ném nó quay lại tàu được hay không?
Lần này đứa nhỏ không có phản ứng gì. May là không phải gật đầu, nếu không Chung Mạn lập tức bắt nó đi tàu quay trở về.
Chung Mạn không chịu nổi trò chơi đoán mò này. Cô đứng lại nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai nhỏ của nó, hỏi: “Nói thật đi, em học gì?”
Thằng bé nhìn cô thật lâu, vẫn cứng đầu không chịu nói lời nào.
“Không lẽ em học trung học?“
Gật đầu.
Trung học?! Chung Mạn nhìn lại thân hình thấp bé của nó, khó mà tin nổi. “Chẳng lẽ em chính là đứa trẻ thiên tài học nhảy lớp?”
Không phản ứng.
“Kia… Năm nay em bao nhiêu tuổi?”
Diệp Minh Hi từ trong ngực lấy ra giấy chứng minh thư đưa cho Chung Mạn, cô vừa nhìn liền cảm thấy như sét đánh ngang tai…
Một đứa nhỏ chỉ cao bằng học sinh tiểu học thế nhưng…