"Mẹ, mẹ còn dám nói nó "chỉ có tí tuổi, vẫn là một đứa bé"? Sao cuối cùng lại là một tên đàn ông hả, lại còn là một tên đàn ông bị câm nữa!?" Chung Mạn mặt mày xám xịt đưa Diệp Minh Hi về thẳng nhà, chẳng thèm chào hỏi một câu mà lập tức chạy nhanh vào trong phòng, cầm điện thoại điện về nhà. Về việc cách âm của phòng cô có tốt hay không, điều này không nằm trong phạm vi suy xét của cô.
Bà Chung ở đầu dây bên kia cảm nhận được rất rõ ràng cơn giận của con gái, khẽ rụt người lại, Nhưng nghĩ đến việc mình là mẹ của cô, bà lại ưỡn ngực đĩnh đạc trả lời: "Đàn ông gì chứ, Minh Hi mới có mười lăm tuổi."
"Mười lăm tuổi còn không phải đàn ông sao? Mẹ lại còn muốn cậu ta ở đây mấy năm liền?!" Trời ạ, mặc dù dáng người cậu ta thấp bé, nhưng tuổi lại không hề nhỏ! Để một người đàn ông lớn như này ở trong nhà, sau này lúc ở nhà cô sẽ không thể tẩy trang, không thể thoải mái ăn uống, không thể nằm ườn trên sofa xem ti vi, không thể không thể không thể, cái gì cũng không thể! Cô có nên chết quách luôn cho xong không?!
"Con ở nhà của mẹ hai mươi tư năm, mẹ còn chưa oán thán gì. Minh Hi chỉ ở có mấy năm, con nhẫn nhịn một chút không phải là ổn rồi sao?" Bà Chung dùng xong chiêu mềm, lại tung ra chiêu cứng. "Đúng rồi, ngày mai nhớ đưa Minh Hi đến trường đăng ký đấy. Chỗ người giám hộ của nó mẹ đã ghi tên con rồi. Nếu nó xảy ra chuyện gì không may ở thành phố X, con sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm, phải ngồi tù đấy!"
Người làm mẹ như bà quá hiểu tính cách con gái mình. Cùng một lúc vừa đấm vừa xoa, cứng mềm kết hợp kiểu này, cho dù Chung Mạn không muốn nhận cũng không được.
Tắt điện thoại xong, Chung Mạn bước ra khỏi phòng. Cô nhìn thấy Diệp Minh Hi đang ngồi thẳng lưng trên sofa, chiếc túi hành lý nho nhỏ đặt cạnh chân ghế. Trên mặt của nó không có bất kỳ biểu cảm nào.
Cậu vừa đến đã khiến cô không những mất đi tự do, mất đi một ngày chủ nhật, đến cả ngày mai cũng phải xin nghỉ làm nửa ngày. Tiền thưởng tháng này coi như mất sạch.
Cô thương xót cậu ta, ai sẽ thương xót cho cô?
Mặc dù nói như vậy, nhưng thấy cậu ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, lưng dựng thẳng tắp, rồi nhớ đến hoàn cảnh của cậu, lại nghĩ tới hai ngàn tệ kia...
Chung Mạn may mắn theo kịp chính sách cho vay lãi suất thấp của chính phủ địa phương. Cả khoản tiền vay được và tiền lương tiết kiệm trong mấy năm nay đều tiêu vào căn hộ nhỏ này. Tiền gửi ngân hàng thường xuyên quanh quẩn ở mức hai ba con số... Cô thở dài nói: "Chị chưa kịp dọp dẹp phòng chứa đồ, cũng chưa kịp mua giường cho em. Tuần này em tạm thời ngủ trên sô pha trước. Đợi đến ngày nghỉ chị sẽ sắp xếp những thứ này cho em."
Đương nhiên lúc nãy Diệp Minh Hi có nghe thấy Chung Mạn gào thét với cái điện thoại. Cậu còn tưởng sau khi cô ra ngoài sẽ lập tức đuổi cậu đi, không ngờ cô vẫn cho cậu ở lại. Cơ mặt của cậu vốn đang căng cứng cũng dần dần thả lỏng, gật đầu với cô. Chung Mạn thấy cậu như vậy, nhớ lại ngày trước khi mình mới đến thành phố X cũng phải nếm trải cảm giác ăn nhờ ở đậu, cũng bơ vơ không nơi nương tựa như vậy. Cô không khỏi thở dài một tiếng, giọng nói cũng dịu đi hẳn: "Ngày mai chị đưa em đến trường đăng kí." Cô nghĩ một hồi, đi vào phòng phòng chứa đồ lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt đã mua thêm vào đợt giảm giá, đồng thời lấy thêm một chiếc chăn mỏng đưa cho cậu. "Em dùng tạm mấy cái này trước đi. Lát nữa chị sẽ dọn sạch hai ngăn tủ trong phòng chứa đồ. Sau này em có thể để đồ vào chỗ đó."
Thấy cậu gật đầu, Chung Mạn lại nói tiếp: "Em có thể ăn đồ ăn trong tủ lạnh, ăn rồi nhớ bảo chị biết để chị mua bù vào. Bình thường ở nhà em có thể xem ti vi, còn việc lên mạng..." Cô nhìn vào chiếc máy tính được đặt ở góc phòng khách, lại nhìn nhìn cậu, cắn răng nói: "Lúc chị không ở nhà em có thể dùng, nhưng nếu bị dính virut..." Cô hung dữ trừng mắt với cậu, "Chị sẽ không bỏ qua cho em đâu."
Cậu lại gật đầu. Trong khoảng thời gian ngắn Chung Mạn cũng không nghĩ được gì thêm, chỉ đành khoát khoát tay. "Vậy cứ thế đã, chị đi dọn dẹp, em xem ti vi đi."
Sau khi Diệp Minh Hi xem ti vi hết một tiếng, cuối cùng Chung Mạn cũng dọn sạch phòng chứa đồ. Cô dẫn cậu vào phòng chỉ chỗ cho cậu. Ngoài việc có được được hai ngăn tủ, cậu còn được cô đưa cho một chùm chìa khóa gồm chìa khóa phòng và chìa khóa của một ngăn tủ.
"Sau này em có bí mật hay đồ vật quý giá gì, cứ cất trong đây nhé." Chung Mạn vỗ vỗ vào ngăn tủ có khóa. Hồi trước khi cô còn ở nhờ nhà người khác, những đồ vật có giá trị đều không biết để vào đâu. Vậy nên cô đã dọn riêng một ngăn tủ có khóa cho cậu. "Nhớ kĩ đấy, không được làm mất chìa khóa, đặc biệt là chìa khóa cửa chính.
Cậu lại không nói gì, chỉ gật đầu với cô. Đối với bức tượng chỉ biết gật đầu này, đầu lưỡi Chung Mạn có dài hơn nữa cũng không thể tiếp tục bắt chuyện, chỉ đành nói: "Vậy em cứ tự nhiên nhé."
Diệp Minh Hi lại gật đầu, sau đó cả ngày đều nằm trên sofa. Cậu xem ti vi 8 tiếng, lại ngủ thêm 8 tiếng.
※※※※※
Bảy giờ sáng, Chung Mạn không cam tâm tình nguyện bò dậy khỏi giường. Cô đang định đi qua sofa để vào bếp rót nước uống, Diệp Minh Hi vốn đang ngủ say trên sô pha bỗng dưng giật mình ngồi dậy, trên mặt nó đầy vẻ hoảng hốt. Chung Mạn thấy thế khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ: "Phản ứng của thằng bé này cũng quá lớn rồi?"
"Chào buổi sáng." Cô vẫy vẫy tay chào hỏi với Diệp Minh Hi vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cậu nhìn thấy người trước mặt là cô, lại nhìn sang không gian yên tĩnh xung quanh mình, sắc mặt mới dần bình thường trở lại, tiếp tục làm một bức tượng không lời. Trải qua một ngày chung sống, Chung Mạn đã quen với dáng vẻ này của cậu. Cô quay người rót một cốc nước đưa cho cậu và nói: "Mau dậy rửa mặt chải đầu đi, chúng ta còn phải đến trường."
Ngôi trường mà Diệp Minh Hi vượt qua đường xá xa xôi đến thành phố để học tên là "Trung học Hoằng Văn". Chung Mạn lên đại học mới tới thành phố học nên hoàn toàn không có ấn tượng với các trường trung học ở đây. Hai người đi xe buýt tới chỗ gần địa chỉ, tùy tiện hỏi đường một người mới biết trường trung học đó không những vô cùng nổi tiếng, mà còn là nổi tiếng về việc khiến người ta toát mồ hôi.
"À, cứ đi thẳng rồi rẽ trái là đến." Bác gái tốt bụng nhìn thấy Chung Mạn dẫn theo Diệp Minh Hi, có chút lo lắng hỏi: "Đứa bé này đến đó học sao?"
"Vâng, sao vậy ạ?"
"Cái trường đó ấy à, chỗ chúng tôi đều gọi là "Võ quán Hoằng Văn"..."
"Là trường dạy võ thuật sao?" Chung Mạn nhíu mày, sao chưa từng nghe ai nói thằng bé này đến học võ?
"À, không phải, chỉ là một trường trung học bình thường thôi." Bác gái xem thường hừ một tiếng. "Nhưng mà trăm hay không bằng tay quen, chúng nó ngày nào cũng đánh nhau gây sự, kinh nghiệm đánh đấm với công phu quyền cước còn giỏi hơn đám học võ."
Trường trung học bình thường lại bị gọi là "võ quán", Chung Mạn nghĩ bằng đầu gối cũng biết đó chẳng phải là điều tốt đẹp gì. Cô đặc biệt để ý những học sinh nhìn thấy dọc đường, không có một mái tóc nào màu đen. Tóc con trai thì vuốt keo dựng hết cả lên, tóc con gái xoăn như búi cỏ. Cô quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc bên cạnh mình, không khỏi lo lắng thay cậu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Diệp Minh Hi ngẩng đầu, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn cô.
"Ờm... Minh Hi, này... Em có muốn chuyển sang trường khác học không?" Chung Mạn nhẹ nhàng hỏi, sợ nói to sẽ bị người của "võ quán" xông vào đánh hội đồng.
Cậu không có phản ứng gì. Thấy cậu không hề bận tâm, cô cũng không nhiều lời nữ. Mặc kệ mấy đứa học sinh nào đó của "võ quán" đang luyện võ trước bức tường, thùng rác, bến xe buýt,... Cô cũng bịt đôi tai lại, không muốn nghe mấy cô gái huýt sáo với Diệp Minh Hi. Họ coi như bình yên vô sự mà bước vào phòng giáo vụ.
"Diệp Minh Hi đúng không?" Nhân viên nữ của phòng giáo vụ đưa ra một tờ khai. "Em điền thông tin vào đây, sau đó nộp 100 tệ tiền sách vở, 258 tệ tiền đồng phục, 70 tệ tiền cơm trưa, 26 tệ tiền vệ sinh lao động,...", sau khi kể một lượt không ngừng nghỉ khoảng mười khoản thu, cô nhân viên chốt lại một câu: "Tổng cộng là một ngàn sáu trăm tám mươi hai tệ năm hào bốn xu!"
Chung Mạn nghe xong, hai mắt trợn trừng gần như muốn lòi ra ngoài: "Gì cơ? Đi học mà mất hơn một ngàn sáu trăm?! Không phải nhà nước có chính sách phổ cập giáo dục hay sao?"
"Thế nên chúng tôi đâu có thu học phí." Cô nhân viên chắc là nghe những lời như này đã quá nhiều, mặt không đổi sắc nói: "Chê đắt thì đừng học nữa." Nói rồi liếc nhìn Diệp Minh Hi một cái, "Nếu cậu ta còn có trường khác để học." Cô ta rút lại tờ khai mà Diệp Minh Hi đang ngoan ngoãn điền vào.
"Đợi đã!" Chung Mạn vội vàng cướp tờ khai lại, cúi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng bi tráng gật đầu. "Chúng tôi học!" Phải bỏ ra trước một ngàn sáu trăm tệ mới có thể lấy được hai ngàn tệ mỗi tháng, cô chấp nhận!
Cô nhân viên gật đầu tỏ vẻ "tôi biết ngay mà", lấy máy quẹt thẻ cho Chung Mạn quẹt thẻ thanh toán, vừa nhìn qua đã biết là kẻ thu tiền thành quen. Chung Mạn chỉ đành cắn răng quẹt mất nửa tháng tiền lương của mình. Còn Diệp Minh Hi, cậu vẫn luôn im lặng đứng cạnh quan sát, chưa từng mở miệng nói chuyện.
"Đúng là hắc điếm*..." Chung Mạn rưng rưng lệ cất thẻ tín dụng vào ví tiền, sau đó quay lại dạy dỗ tên đầu sỏ: "Em nhớ học hành đàng hoàng cho chị, đừng có lãng phí một ngàn sáu trăm tệ này!"
(*Hắc điếm: Trước kia dùng để chỉ những quán trọ giết khách cướp của, giờ thường dùng để chỉ nơi buôn bán kinh doanh lừa đảo, bán giá cắt cổ.)
Diệp Minh Hi tiếp tục gật đầu.
"Được rồi, chị phải đi làm đây. Em thay đồng phục xong thì tới lớp học báo cáo nhé." Cô đặt bộ đồng phục và sách giáo khoa đắt khủng khiếp vào tay cậu. Trước khi đi, thấy cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ cái gì cũng gật đầu, rất dễ bắt nạt ấy, cô nặng nề thở dài, lấy ra một trăm tệ cho cậu cầm, lại lấy danh thiếp của mình giao cho cậu, thấp giọng nói: "Nếu bị người khác bắt nạt thì phải tìm người gọi điện thoại cho chị ngay, biết chưa?"
Cậu tiếp tục gật đầu, Chung Mạn thấy cậu chỉ biết gật đầu, cảm thấy rất nản lòng. Nhưng cô không thể trì hoãn thời gian thêm được nữa, đành phải rời đi.
Cô không hề biết, sau khi cô đi, năm ngón tay cầm tiền của Diệp Minh Hi nắm lại rất chặt, rất lâu. Sau đó cậu nhìn chằm chằm vào tờ danh thiếp suốt 5 phút rồi mới cất hai thứ đó đi, đi thay đồng phục và vào lớp học.
※※※※※
Lúc Chung Mạn vội vã chạy đến công ty thì đã hơn 10 giờ. Vừa vào cửa, Lục Hữu Lương cùng tổ với cô đã kêu than: "Tiểu Mạn, cuối cùng cô cũng trở về rồi! Cái tên mũi lõ* Tây Ban Nha kia sắp khiến tôi phát điên rồi, cô xách hắn về xử lý đi!"
(*Nguyên văn là 鬼子 (Hán Việt là "quỷ tử"), trước dùng để chỉ những người nước ngoài đến chiếm Trung Quốc, giờ vẫn được sử dụng để chỉ người nước ngoài với ý không tốt đẹp.)
"Chẳng phải anh giỏi xử lý khách hàng nhất sao?" Khó thấy "Lục công tử" có quan hệ rộng lại phát điên, Chung Mạn không nhịn được cười nhạo anh ta.
"Tôi giỏi xử lý với khách hàng "nữ" nhất cơ, cái tên mũi lõ đó là đàn ông!" Lục công tử nói xong, còn không cam lòng gào lên. "Chắc chắn là vì hắn ghen tị tôi đẹp trai!"
Chung Mạn lườm lườm, quyết định mặc kệ anh ta, nói lảng sang vấn đề khác: "Đã trao đổi với sư phụ ở xưởng chưa?"
"Bọn họ nói "Hàng len là như vậy, thay đổi gì cũng vô ích, thật ra như bây giờ vẫn mặc được mà, còn chê cái gì nữa!". Với kẻ cứng đầu* như vậy cô bảo phải nói chuyện kiểu gì?" Khách hàng nói chất vải đan kết lỏng lẻo, mặc lên có nhiều lỗ hổng trông không đẹp, từ chối phê chuẩn sản xuất. Thế nhưng bên xưởng may lại nói không thể cải thiện, nhân viên kinh doanh bị kẹt ở giữa chỉ có thể dập lửa hai đầu.
(*Ý chỉ người cố chấp, cổ hủ.)
"Tự mã đã chốt lại rồi sao?" Tự mã là linh kiện để kiểm soát mật độ sợi trên vải.
"Sư phụ nói sợi sắp đứt rồi, nhiều nhất cũng chỉ như vậy." Lục công tử tuy giỏi khoe khoang, nhưng đầu óc cũng khá linh hoạt. Sau khi tán dóc vài câu điều chỉnh tâm trạng, anh ta đem thông tin về khách hàng để lên bàn của Chung Mạn. "Vì chuyện này mà tôi phải gác lại bao nhiêu việc, bây giờ không thể mặc kệ thêm nữa. Tóm lại tình hình cũng chỉ có thể như vậy, cô làm mấy công việc tiếp theo của vụ này đi."
"Được." Lục công tử là giám đốc ngầm chưa chính thức bổ nhiệm, thân là cấp dưới như cô chỉ đành tự giác nghe lệnh.
Viết viết vẽ vẽ, lại liên tục gọi điện thoại trao đổi với khách hàng và bên xưởng may một hồi lâu. Khó khăn lắm cô mới tạm thời giải quyết ổn thỏa cho hai bên, nhìn đồng hồ đã đến tám giờ tối.
"Tiểu Mạn, có muốn đi ăn cơm chung không?" Lục công tử và vài đồng nghiệp đứng ngoài cửa hỏi.
"Được..." Đang định trả lời, công bỗng nhớ ra hiện giờ trong nhà có nhiều thêm một người, chỉ đành lắc đầu. "Thôi, hôm nay tôi rất mệt, muốn về nhà."
"Sớm thế đã về nhà sao?"
"Ừ, mệt mà." Có đánh chết cô cũng sẽ không nói trong nhà có giấu một tên đàn ông. Mặc dù tên đàn ông đó mới 15 tuổi, hơn nữa còn có chiều cao của học sinh tiểu học.
"Thôi được rồi, xem ra cô rất mệt, mau về nhà ngủ đi." Được Lục công tử vẫy vẫy tay khai ân, Chung Mạn lập tức chuồn đi. Cô mua hai hộp cơm ở quán ăn trước rồi mới về nhà.
Vừa mở cửa ra, trong phòng một mảng tối đen, chẳng lẽ tiểu quỷ kia vẫn chưa trở về?
"Minh Hi?" Cô đặt hai hộp cơm xuống rồi bật đèn lên. Ánh đèn vừa sáng, cô giật mình phát hiện cậu đang ngồi trên sofa! Chung Mạn vỗ ngực trách cứ: "Sao về rồi mà không bật đèn lên?"
Diệp Minh Hi chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô, không nói chuyện. Chung Mạn bắt đầu nghi ngờ thằng nhóc này mắc chứng tự kỉ. Nếu không sao có thể thường xuyên không nói chuyện, lại còn ngồi một mình trong bóng tối?
"Em ăn tối chưa?" Cô lại hỏi, cậu vẫn không phản ứng lại. Cô đành đặt cơm mua về lên bàn, vẫy tay với cậu. "Nào, chúng ta ăn cơm trước đã."
Đôi chân nhỏ của cậu chậm rãi bước tới. Chung Mạn mở hết cơm ra, cúi đầu hỏi cậu: "Em muốn ăn cơm sườn bí đỏ, hay cơm cá xào cà?"
Đợi mãi không thấy cậu đáp lại, Chung Mạn đành lấy ra một cái bát, xới cho cậu mỗi suất một ít. Lúc hai người ăn cơm, chỉ có tiếng leng keng khi đũa chạm vào bát sứ. Chung Mạn biết cậu sẽ không nói chuyện, phải tự mình mở miệng hỏi: "Hôm nay đi học ổn chứ?"
Gật đầu.
"Có bị bắt nạt không?"
Không phản ứng.
"Bạn cùng lớp có thân thiện không?"
Gật đầu.
"..." Chung Mạn cạn lời. Dù cô có nói nhiều thế nào, cũng không thể duy trì cuộc trò chuyện với một kẻ câm đúng không?
Thế là tối hôm đó đã trở thành buổi tối yên tĩnh nhất trong 24 năm nay của Chung Mạn.