Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhà Có Shota

Chương 12: Hợp đồng

Chương 12: Hợp đồng

Đúng 9 rưỡi sáng, chi nhánh Trung Quốc của công ty quần áo Mỹ bắt đầu mở cuộc họp nghiệp vụ.

"Chuyện này là thế nào?" Mạc Lâm xem xong tài liệu lập tức quay sang hỏi Lâm Thành ngồi cạnh. Lâm Thành rõ ràng vô cùng sững sờ, quay đầu hỏi cấp dưới với ánh mắt dò hỏi. Sau một hồi đùn đẩy nhau, cuối cùng thì Trương Minh Nghi đứng lên, run rẩy hỏi: "Tổng giám đốc Mạc, có, có vấn đề gì sao?"

"Tôi nhớ hình như tài liệu bên Benton chuyển tới là đơn hàng sản xuất mẫu mới nhất." Ngón trỏ của Mạc Lâm gõ gõ lên bàn hội nghị, chèn ép tinh thần Trương Minh Nghi từng chút một. Trong lòng cô ta lo sợ chột dạ, thầm mắng mình không nên gửi tập tài liệu lên khi chưa xem qua, tám chín phần là bị hãm hại rồi!

"Đúng, đúng vậy."

"Benton là do cô phụ trách liên hệ sao?" Trên mặt Mạc Lâm không hề có ý cười.

"Đúng vậy..."

"Chỉ một mình cô?"

Trương Minh Nghi thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Mạc Lâm, đang do dự xem có nên khai Chung Mạn ra để chết chung không. Ngay lúc đó, chiếc điện thoại trước mặt Mạc Lâm đột nhiên đổ chuông.

"Chuyện gì vậy?"

"Tổng giám đốc Mạc, giám đốc hành chính của tổng công ty bên Mỹ tìm anh."

Mạc Lâm khẽ cau mày, ra lệnh: "Chuyển đến máy nội bộ trong phòng tôi." Sau đó anh ta đứng dậy, nói: "Xin lỗi, tôi đi một lát."

Anh ta vừa rời đi, mọi người trong phòng đều loạn cả lên.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Tôi có biết đâu, có gì không đúng sao?"

"Bộ dạng kia của anh ấy thật ghê gớm."

Trương Minh Nghi không nói không rằng chạy thẳng đến chỗ ngồi của tổng giám đốc cầm tài liệu lên xem một lượt, càng xem càng kinh ngạc. Người khác thấy thế liền nhao nhao hỏi: "Sao thế?"

"Cả bộ sưu tập mùa đông của Ben, Benton..." Cô ngẩng đầu lên, hai mắt trố ra: "Đều kí với chúng ta."

"Gì cơ?"

Mọi người lao đến bên cạnh Trương Minh Nghi, "Chuyện này sao có thể xảy ra được? Hợp đồng này chỉ đợi chúng ta kí tên làm chứng thôi sao?" Có vài người còn đùa: "Minh Nghi, cô không phải là Benton đấy chứ?"

"Bớt giùm cái, tôi mà lại làm chuyện như vậy sao?" Trương Minh Nghi cười mắng, mối lo nặng ngàn cân hoàn toàn được buông xuống, thậm chí còn bắt đầu âm thầm tính toán xem tiền thưởng cuối năm sẽ thêm được bao nhiêu.

Ở phía khác, Mạc Lâm nhấc điện thoại trong phòng làm việc lên nghe, "Willim?"

"Ê, tên tiểu tử nhà cậu dùng thủ đoạn gì mà thu được hết bộ sưu tập mùa đông của Benton vào tay vậy?"

"Bộ sưu tập mùa đông của Benton?" Theo như trình tự thì Benton chỉ làm thử hai mẫu thôi, còn chưa kí một hợp đồng nào, quy định chi tiết càng chưa từng nhắc đến. Về lý thuyết thì không thể nào nói "thu được hết vào tay" được. Nhưng anh ta nhớ lại bản hợp đồng nhìn thấy ở phòng họp, lại thêm việc Willim nói chắc nịch như vậy, cho dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ cũng đành vờ như không có gì, thậm chí còn hỏi ngược lại: "Anh nghe được thông tin gì rồi?"

"Anh còn định giấu? Chắc là cả công ty đều biết rồi. Hôm qua một cuộc điện thoại của các anh đã giải quyết được lão Benton, thậm chí lão ta còn đồng ý giao hết trang phục nam nữ trong bộ sưu tập mùa đông cho các anh! Rốt cuộc là anh đã làm gì mà khiến kẻ nổi tiếng có sức đề kháng mạnh với rượu và phụ nữ như Benton mê muội tới lú cả đầu thế?”

Mạc Lâm cau mày, lão Benton khó nhằn như nào thì anh ta đã sớm nghe danh. Nếu có người tài việc lạ kiểu này thật, không chỉ cả công ty đều biết, cả làng thời trang cũng sẽ xôn xao một phen. Nhưng bản thân anh ta cũng không biết tại sao kì tích này lại xảy ra, chỉ đành nói đùa với Willim để lấp liếm: "Muốn biết tại sao, tự anh bay tới thành phố mà xem đi."

"Shit, con người anh đúng thật là." Willim lại hỏi thêm vài lần, thấy Mạc Lâm thật sự không chịu nói bèn cúp máy.

Mạc Lâm đặt máy xuống, nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra được, bèn đứng dậy quay lại phòng họp. Vừa mở cửa ra, bên trong rõ ràng đã không còn không khí căng thẳng ban nãy, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Trên mặt Lâm Thành là nụ cười sung sướng, Trương Minh Nghi còn cười tới mức không khép được miệng.

"Xem ra chuyện này đúng là thật rồi?" Mạc Lâm cầm hợp đồng lên, mỉm cười hỏi.

"Hợp đồng của Benton đã được gửi tới rồi, chuyện này không thể giả được, không thể giả được!" Rõ ràng Lâm Thành cũng biết tầm quan trọng của bản hợp đồng của Benton, kích động tức mức mặt đỏ bừng. "Đúng là không uổng công nhóm chúng tôi cố gắng như vậy."

"Đúng vậy." Mạc Lâm gật đầu tán thành. "Có điều, ông Benton này trước giờ vẫn sáng nắng chiều mưa, lần này sao lại dễ tính vậy? Người liên lạc với Benton là cô Trương đúng không? Có thể kể cả quá trình ra để chúng tôi học tập theo không?"

"Ơ?" Nụ cười của Trương Minh Nghi cứng đờ, "Tất, tất nhiên là không vấn đề. Thật ra tôi cũng thảo luận với họ như bình thường thôi. Có lẽ là do nhóm tôi luôn làm việc nghiêm túc, chất lượng sản phẩm của công ty cũng trội hơn so với các xưởng khác, nên họ mới không nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp giao đơn hàng cho chúng ta."

"Vậy sao?" Mạc Lâm lại nhìn bản hợp đồng, bỗng hỏi: "Người xác nhận chi tiết bản hợp đồng với Benton là cô sao?"

"Đúng, đúng vậy." Cô ta gật đầu, có chút bất an.

"Không có ai khác xem qua bản hợp đồng này?"

"Sếp Lâm, hợp đồng là tài liệu bí mật. Anh Thành cũng nhiều lần nhắc chúng tôi là không được để lộ, dù có là người của công ty mình cũng không được." Cô ta mỉm cười nhẹ nhàng hỏi lại: "Sao tôi có thể biết mà vẫn phạm lỗi chứ?"

"Tốt lắm." Mạc Lâm chốt lại một câu, mọi người thở phào một hơi. "Hợp đồng cũng đã tới tay, cuộc họp hôm nay cũng không cần phải tiếp tục nữa, mọi người vất vả rồi!"

"Đâu có đâu có, tổng giám đốc Mạc cũng vất vả rồi." Sau một hồi khách sáo, mọi người ra khỏi phòng. Chỉ có Mạc Lâm ở lại phòng họp, ánh mắt ghim vào một vị trí nào đó trên hợp đồng, một lúc lâu sau mới "cạch" một cái gập tập tài liệu vào, quay về phòng làm việc của mình.



* * *



Giờ cơm trưa, vì để ăn mừng giành được bản hợp đồng của Benton, Lâm Thành rủ nhóm Trương Minh Nghi đi mở tiệc. Lục công tử bê hộp cơm đi ra khỏi phòng trà liền thấy được vẻ mặt vui sướng hân hoan của đám người đó. Có vài người còn cố ý hừ lạnh vài tiếng khi đi ngang qua anh ta, làm như sợ anh ta không biết nhóm họ lập được công lớn không bằng.

"Nhìn cái gì, nhanh ăn cơm đi."

"Tiểu Mạn, em nói xem có phải Trương Minh Nghi quyến rũ lão Benton không. Nếu không thì sao lại giao cho cô ta bản hợp đồng đó?" Lục công tử đặt hộp cơm lên bàn rồi ngồi xuống.

"Đến người khôn khéo như Lục công tử còn không hiểu, làm sao em biết được chứ?"

"Lần trước họ kí được hợp đồng hơn 10 vạn, chưa tới 5 phút mà cả công ty đều biết rồi, lần này kí được cả bộ sưu tập mùa đông, không ngờ chút tin tức cũng chẳng lộ ra, em nói xem có lạ không? Đúng là lạ hơn cả người ngoài hành tinh vào công ty!"

"Thì đúng mà! Anh xem lúc nãy bọn họ đi đường cũng có phải là đi đâu, toàn bay đấy chứ! Cái vẻ đắc ý đấy đúng là..." Vài đồng nghiệp vẫn tiếp tục đua nhau thảo luận, Chung Mạn lại cắm đầu vào ăn cơm.

Trong ví cô đã cất giữ một ngàn tệ tiền thù lao và một ngàn tệ tiền bịt miệng hồi nãy Trương Minh nghi mới đưa thêm. Vì đạo đức nghề nghiệp, cô sẽ không dây dưa bàn tán với cái chủ đề này đâu.

Không lâu sau hộp cơm đã thấy đáy. Sau khi cất hộp cơm xong, cô nhanh chóng quay về chỗ ngồi làm việc. Lục công tử thấy thế thì nhíu chặt lông mày, chạy qua hỏi: "Tiểu Mạn, em không sao chứ? Bây giờ còn chưa đến 1 giờ, em làm việc sớm thế làm gì?"

"Có nhiều việc, làm xong sớm thì được về sớm hơn." Cô chẳng thèm ngẩng đầu, tự mình đối chiếu tài liệu về đơn hàng.

"Về sớm hơn?" Ngành này của họ hôm nào cũng tăng ca, chẳng phải cô đã rất quen rồi sao? Anh ta điều chỉnh lại sắc mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Rốt cuộc có phải em đã nhận việc làm thêm rồi không?"

"Đã bảo là không rồi mà." Trong lúc bận rộn cô tranh thủ lườm anh ta một cái. "Chỉ muốn về sớm thôi cũng không được à?"

"Tiểu Mạn, anh không cười nhạo em đâu, có khó khăn thì cứ nói ra đi." Lục công tử chân thành nói. Chung Mạn nghe thấy thì nổi cáu, cô đã bảo là mình không thiếu tiền rồi, tại sao lại không chịu tin cô?

"Dạ dạ dạ, em rất thiếu tiền, cực kì thiếu tiền, vô cùng thiếu tiền, thế thì sao hả? Có phải anh chuẩn bị quyên góp cứu tế Chung Tiểu Mạn em đây không?!" Cô gào lên, chợt thấy kẻ đáng lẽ ra vẫn đang ăn mừng là Mạc Lâm bất thình lình quay lại phòng làm việc, tầm mắt dường như còn đặt lên người cô. Cô liền bực bội, ngậm miệng không thèm để ý Lục công tử nữa, vùi đầu dốc sức làm việc của mình.

Phòng làm việc khôi phục sự yên tĩnh. Đương nhiên Mạc Lâm sẽ không bị không khí giả tạo này lừa gạt. Từng lời lúc nãy của Chung Mạn anh ta đều nghe thấy hết, trong lòng có chút nghi ngờ: Bây giờ kẻ thiếu tiền đều oang oang kêu nghèo thế sao? Còn nữa, rõ ràng lương của cô ta không hề thấp, nếu thật sự nghèo như thế, vậy tiền đi đâu hết rồi?

Đến 7 giờ tối, trong khi tất cả mọi người đều đang tăng ca, Chung Mạn lại đột nhiên đứng dậy dọn đồ đạc. Lâm Thành thấy thế thì sắc mặt trầm xuống, hỏi: "Làm xong hết việc rồi sao?"

"Việc cần làm đều làm ổn thỏa rồi." Chung Mạn đáp, tiếp tục thu dọn đồ vào trong túi xách.

"Việc cần làm?" Lâm Thành đứng dậy đi tới trước mặt Chung Mạn. "Vậy có nghĩa là chưa làm xong tất cả?"

Chung Mạn nhếch miệng không trả lời. Cơn tức của Lâm Thành bốc lên từ trong lòng, đang tính bắt đầu mắng nhiếc cô. Lục công tử lại cố gắng chen vào giữa hai người, cười nói: "Anh Thành, công việc của chúng ta có ngày nào mà làm xong hết chứ? Giờ nghỉ trưa Tiểu Mạn đều tranh thủ đẩy nhanh tiến độ, giờ anh rộng lượng cho cô ấy đi đi."

Lâm Thành vô cùng bất mãn với chuyện Lục Hữu Lương bảo vệ Chung Mạn. Mặc dù trên danh nghĩa Lục công tử là cấp dưới của anh ta, nhưng chức vụ thật ra lại là giám đốc một nhóm nhỏ giống như anh ta, chỉ là chức danh còn chưa chính thức thôi, anh ta không thể không nể mặt. Hừ một tiếng nặng nề, đôi mắt anh ta lại lườm Chung Mạn vài cái, Lâm Thành quở trách chán rồi mới chau mày bỏ lại một câu: "Đi đi."

Chung Mạn ngậm bồ hòn làm ngọt, cúi đầu rời đi. Trước lúc đi cô còn lặng lẽ làm động tác tay cảm ơn Lục Hữu Lương. Lục công tử không vui xua xua tay ý bảo cô mau đi.

Mạc Lâm ở trong phòng làm việc, nhìn qua lớp kính thấy Chung Mạn rời đi với vẻ vội vàng. Anh ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng mở nhật kí làm việc mà hôm nay xem tới mức gần như có thể thuộc lòng ra lần nữa, thấy dạo này thời gian tan làm của Chung Mạn càng ngày càng sớm. Điều này không hề kì lạ, nhưng lạ là tối qua cô lại là người về muộn nhất.

Vì sao tối qua cô lại chờ đến muộn như vậy?

Ánh mắt của anh ta lại đặt trên bản hợp đồng của Benton. Bản hợp đồng dài mười mấy trang giấy lưu loát rõ ràng không níu kéo được anh ta. Ngược lại, vài chữ nho nhỏ ở góc khuất nhất lại thu hút tất cả sự chú ý của anh ta.

"In lúc 10:36 pm"

Tối qua, vào giờ này, Trương Minh Nghi và Lâm Thành vẫn đang ăn cơm cùng anh ta. Thật sự không thể nào in hợp đồng của Benton ra được. Hơn nữa trông biểu hiện sáng nay của bọn họ, rõ ràng không hề biết đến sự tồn tại của bản hợp đồng này.

Đối chiếu với nhật kí làm việc, người 10 rưỡi tối qua vẫn còn ở công ty, chỉ có Chung Mạn "vừa khéo" về muộn.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Lý do vì sao cô giúp Trương Minh Nghi không phải là điều khiến người ta thấy khó hiểu nhất. Điều anh ta muốn biết nhất là, rốt cuộc cô đã xử lý Benton như nào? Lão Benton ai mà chẳng từng gặp qua. Rất nhiều ông trùm trên thương trường, lão làng trong giới đều phải thất bại ra về, tại sao ông ta lại chỉ nể mặt mình cô?

Chung Mạn này có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch