Ở trong nước nghỉ tết tận 2 tuần, nhưng khách nước ngoài vẫn làm việc như thường. Kết quả là sau kì nghỉ tết mỗi năm, tất cả nhân viên của công ty dệt may đều bận tới mức chân không chạm đất.
Hôm đầu tiên đi làm đã gặp phải núi việc chồng chất, lúc Chung Mạn về được đến nhà thì đã là 11 rưỡi tối. Thấy đèn vẫn còn sáng, cô đoán Minh Hi vẫn chưa ngủ. Cô đi tới phòng khách, quả nhiên thấy Diệp Minh Hi vẫn đang ngồi xem tivi.
"Muộn như này mà vẫn chưa ngủ sao?" Cô đi qua, ngồi xuống bên cạnh Diệp Minh Hi, tiện tay ném túi xách vào sát mép sô pha.
Diệp Minh Hi tùy tiện gật đầu. Tự dưng cô cảm thấy có chút bất thường, xoa xoa thái dương cậu, hỏi: "Sao vậy, không thoải mái à?"
Cậu lắc đầu, cười một cái với cô. Cô thấy cậu không sao, bèn vỗ vai cậu rồi đứng dậy: "Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi học đấy."
Đang định về phòng lấy quần áo đi tắm thì chợt nghe thấy tiếng “ùng ục”, cô thò đầu ra hỏi: "Tiếng gì lạ vậy?"
Diệp Minh Hi chỉ vào tivi, Chung Mạn nghi ngờ cào cào đầu, đi tới nhà tắm. Đang định đóng cửa, tiếng “ùng ục ùng ục” đó lại vang lên.
"Không phải tivi." Cô đặt quần áo cạnh bồn rửa mặt, quay trở lại phòng khách, ngồi xổm trước mặt Diệp Minh Hi, hỏi: "Đó là tiếng gì vậy?"
Cậu lại chỉ vào chiếc tivi phía sau Chung Mạn, nhưng cô không hề quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu. Diệp Minh Hi nghiêng đầu, nhìn cô khó hiểu.
"Em không nói đúng không?" Cô nhảy lên, chạy vào phòng bếp lục tung tủ kệ, tìm kiếm một hồi, sau đó cười ha ha hai tiếng đi ra, lại ngồi xổm xuống. "Nói đi, bữa tối em ăn gì rồi?!"
Cậu không trả lời, chỉ vô tội nhìn lại cô.
"Đừng giả vờ nữa, em chưa ăn gì cả!" Cô cau mày đứng dậy, nhìn xuống cậu bé đáng thương. "Rõ ràng là trong tủ lạnh không thiếu đi thứ gì. Sao em lại không ăn, nhỡ đói chết thì phải làm sao hả?"
Cậu lặng lẽ cúi đầu ngoan ngoãn nghe cô dạy dỗ.
"Với cả, không ăn cơm sẽ ảnh hưởng tới quá trình dậy thì. Em không muốn cả đời đều lùn mãi như này đấy chứ?" Cô liếc xéo chiều cao của cậu từ trên xuống dưới một lượt, lại thấy cậu thấp thỏm động đậy nhưng vẫn không chịu nói chuyện.
"Em ấy à, đừng có lười như thế." Cô nhíu mày nghĩ ngợi, thấy sắc mặt Diệp Minh Hi càng ngày càng lạ, bỗng dưng hiểu ra, giật giật khóe miệng, hạ thấp giọng hỏi: "Không phải em không biết nấu gì ăn đấy chứ?"
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Minh Hi thoắt cái đỏ bừng lên. Chung Mạn không tiếp tục trêu chọc cậu nữa, trái lại vỗ vỗ đầu mình. "Là chị không đúng, không nghĩ tới chuyện em không biết nấu cơm." Thấy cô bước vào phòng bếp, Diệp Minh Hi đang đứng trong phòng khách lại càng cúi thấp đầu hơn. Chung Mạn vốn đang ở trong bếp bỗng nhiên thò đầu ra từ sau cửa, nhướn mày hỏi: "Còn không mau vào đây?"
Diệp Minh Hi trừng mắt.
"Đúng vậy, không vào đây chẳng lẽ trên trời có bánh rơi xuống cho em ăn sao?"
Cậu lập tức nhảy khỏi sofa, chạy vào trong phòng bếp, còn suýt ngã lăn ra vì đi quá vội. May mà Chung Mạn nhanh tay đỡ được cậu, nếu không thì cái mặt đẹp trai kia sẽ bị hủy mất.
"Cẩn thận." Cô đợi cậu đứng vững rồi mới thả tay ra, đứng cạnh tủ lạnh nói với Diệp Minh Hi đang chân tay luống cuống trong phòng bếp: "Em mở tủ lạnh, đem những thứ có thể ăn ở trong lấy ra hết đi."
Diệp Minh Hi nghe lời làm theo, lấy ra một bát tô cơm nguội, một đĩa đồ xào đã ăn hết một nửa, 3 quả trứng, 2 chiếc xúc xích, còn có 3 lát giăm bông.
"Tốt lắm, giờ em nhớ này, chỉ cần có cơm nguội, sau này không phải lo đói nữa." Chung Mạn lấy ra một bát tô, đập một quả trứng rồi lại đặt một quả khác vào tay Diệp Minh Hi. "Đập quả trứng này đi."
Diệp Minh Hi trừng mắt nhìn quả trứng kia 3 giây, nửa tin nửa ngờ bắt chước Chung Mạn đập trứng vào trong bát, tay chân vụng về còn làm lẫn vài mảnh vỏ trứng vào trong bát.
"Không sao đâu." Chung Mạn cẩn thận vớt mấy mảnh vỏ ra, cho muối vào giúp cậu rồi lại đưa cho cậu đôi đũa. "Đánh đều trứng đi."
Cạch cạch cạch đánh xong trứng, cậu dè dặt nhìn về phía Chung Mạn. Cô đáp lại bằng nụ cười khích lệ. "Làm không tệ. Bây giờ em làm nóng chảo rồi cho dầu vào, sau khi đổ trứng vào thì cho tiếp cơm nguội rồi đảo đều lên, rang cùng mấy nguyên liệu khác thành một đĩa."
Diệp Minh Hi làm y hệt theo lời cô nói. Không lâu sau, một đĩa cơm rang trứng thập cẩm thơm nức mũi đã được hoàn thành!
"Chị ăn một ít, em không để bụng chứ?" Chung Mạn cầm thìa cười hỏi.
Cậu lắc đầu, thậm chí còn phối hợp giơ đĩa lên trước mặt cô. Cô ăn thử một miếng, mặt mày hớn hở: "Ngon lắm đấy, em mau ăn đi, đừng để bụng đói."
Diệp Minh Hi không ăn ngay tắp lự mà lại đi lấy một chiếc bát không, san ra một bát rồi đưa cho cô.
"Em ăn ít như thế sao được?" Đĩa cơm còn lại không nhiều. "Chị biết em ngoan rồi, tự ăn đi nhé."
Cô định đi, cậu lại không chịu, vẫn cứ bướng bỉnh giơ cao chiếc bát ấy lên. Thấy cậu như vậy, Chung Mạn không khỏi bất lực, cười mắng: "Em không chịu bỏ cuộc sao?"
Cậu không trả lời, vẫn giơ cao bát cơm.
"Được rồi được rồi, chị ăn là được chứ gì." Cô nhận lấy bát cơm, không đến bàn ăn ngồi ăn cho đàng hoàng mà kéo Diệp Minh Hi ra sofa ngồi cạnh nhau, vừa xem tivi vừa xúc cơm ăn.
"Cơm này nấu được đấy, hoàn toàn có thể bù đắp năng lượng thiếu hụt lúc chị gặm bánh mì ở công ty!" Chung Mạn đặt chiếc bát đã trống không xuống bàn, vỗ vỗ bụng, tự dưng nghĩ đến chuyện gì đó, nghi ngờ hỏi: "Đúng rồi, em không biết nấu cơm thì vẫn có thể ăn lương khô mà. Trong tủ có bánh quy, sao em không mang ra ăn?"
Cậu không trả lời, làm bộ như chăm chú mà tiếp tục xem tivi.
Chung Mạn lại hỏi, cậu vẫn phớt lờ. Cô nổi cáu, nhảy lên "bụp" một cái tắt tivi đi, ép cậu nhìn vào mình, hỏi lại lần nữa: "Tại sao em không ăn?"
Cậu đã chịu nhìn cô nhưng vẫn không chịu trả lời.
"Em cố tình nhịn đói phải không? Em có biết là trẻ con vào tuổi dậy thì không được để bụng đói không? Chị đâu có cấm em ăn đồ trong nhà. Nếu chị không hỏi, có phải cả tối em cũng không định ăn gì không?"
Cậu cúi đầu im lặng nghe cô mắng, cô thấy thế thì lại càng giận hơn: "Không phải chị muốn mắng em, rõ ràng em đói tới mức bụng réo liên tục, tại sao không đi kiếm đồ ăn? Em không biết là chị sẽ lo lắng sao?"
"Em..." Cậu ấp úng mở miệng nói ra vài từ, nhưng giọng nói quá nhỏ, Chung Mạn nghe không rõ.
"Em nói gì cơ?" Khó có dịp cậu chịu mở miệng, cô kiên nhẫn cúi người lại gần lắng nghe.
"Em muốn..." Giọng nói của cậu càng nhỏ thêm, tai cô lại dí sát thêm chút nữa, khó khăn lắm mới nghe được cả câu. "Đợi chị cùng ăn cơm."
Ầm!
Áy náy, xót xa, tỉnh ngộ, đau lòng, vui mừng... Mọi cảm xúc cứ như cơn sóng dữ mạnh mẽ nhấn chìm Chung Mạn. Cô dang tay ôm cậu vào lòng, ôm thật chặt.
"Xin lỗi, chị xin lỗi, sao em lại ngốc vậy chứ..." Cô thơm lên má cậu, nức nở bên tai cậu. "Chị không nên mắng em, kẻ đáng bị mắng là chị. Tại chị không gọi điện nói với em, hại em phải đói bụng chờ chị, em đợi chị mà chị còn mắng em..."
Diệp Minh Hi không lên tiếng, cánh tay nhỏ bé ôm lại cô, hưởng thụ sự ấm áp ập tới bất ngờ mà lại khiến người ta lưu luyến không muốn rời xa.
"Sau này nếu chị về muộn, nhất định sẽ gọi điện báo cho em trước. Nếu chị không gọi điện về, em có thể gọi cho chị, đừng tự mình ngốc nghếch chờ đợi, biết chưa nào?"
Cậu gật đầu ngoan ngoãn nhìn cô. Thấy bàn tay nhỏ của cậu vẫn túm chặt lấy tay áo mình, cô lại càng xót xa, cảm thấy mình đã vô tình khiến cậu càng thêm bất an, cảm giác tội lỗi dâng lên khiến cô không nỡ hất tay cậu ra, cứ để kệ cho cậu kéo. Lúc sau, cậu dựa vào người cô xem tivi, cái đầu nhỏ cọ cọ vào cánh tay cô như chú mèo con muốn được yêu thương, khiến cô càng thêm áy náy vì hành động thiếu trách nhiệm của mình.
Ăn xong cơm trong bát, cô quay đầu nhìn Diệp Minh Hi ngồi im không ngọ nguậy bên cạnh mình. Lúc này cô mới phát hiện cậu đã ngủ mất rồi, dáng vẻ ngây thơ giống như thiên sứ đang ngủ say trong tranh sơn dầu phương Tây vậy. Ngủ ở phòng khách trong thời tiết lúc nóng lúc rét này rất dễ nhiễm lạnh. Cô vươn tay định lay cậu tỉnh nhưng cánh tay lại dừng ở giữa chừng do dự hồi lâu không nỡ đánh thức cậu. Thế là cô nhẹ nhàng đặt bát xuống, sau khi so sánh cánh tay của mình và cơ thể nhỏ gầy của cậu, cô gật đầu hít sâu một hơi, tay trái nhẹ nhàng đỡ cổ cậu, tay phải đỡ dưới đầu gối cậu, chật vật ôm cậu vào trong phòng nhỏ.
Tuy đã cố gắng giữ ổn định, nhưng vì cô ít khi vận động nên vẫn phải nghiêng ngả xiêu vẹo một hồi mới thuận lợi đặt được cậu lên giường. Sau khi làm xong còn không quên nhìn cậu vài giây. Xác định hô hấp vẫn đều đều, không có chút dấu hiệu bị đánh thức, cô mới thở phào một hơi, kéo tấm chăn lông mềm mại lên đắp giúp cậu.
"Ngủ ngoan mơ đẹp nhé."
Tiếng đóng cửa phòng không đánh thức người trên giường, chỉ là khóe miệng bình thường vốn không động đậy của cậu lại nhẹ nhàng nhếch lên. Cơ thể nhỏ bé của cậu khẽ cử động, tìm được vị trí thoải mái nhất rồi nghe lời cô ngoan ngoãn chìm vào giấc mộng.