Ngày hôm sau, vừa ăn xong bữa sáng, Chung Mạn liền dắt Diệp Minh Hi đi đến địa chỉ mà bà Chung đưa.
Ngồi xe mất một tiếng mới đến nơi. Đó là một khu biệt thự có điều kiện không tồi. Tuy ở đây không phải thành phố lớn gì cả, nhưng một căn biệt thự như này ít nhất cũng phải có giá hơn trăm vạn tệ. Chung Mạn cảm thấy khó hiểu, kẻ có tiền thế này sao lại cay nghiệt như thế, tiền chăm sóc hai ngàn tệ mỗi tháng mà cũng ăn bớt ăn xén không chịu trả hết.
"Số 24... Là chỗ này." Tới trước một căn biệt thự trong số đó, Chung Mạn liếc nhìn vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng trong hàng rào sắt hai cái rồi nhấn chuông cửa. Không lâu sau hệ thống đàm thoại trên chuông cửa vang lên giọng nói: "Ai vậy?"
Diệp Minh Hi vừa nghe thấy giọng nói này, cả người liền run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Chung Mạn cảm nhận được sự bất an của cậu, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cậu an ủi rồi mới nói vào máy đàm thoại:
"Xin chào, tôi là Chung Mạn, Diệp Minh Hi..."
Cạch, đèn trên hệ thống đàm thoại lập tức tắt đi. Chung Mạn nhấn chuông thêm hai lần mà vẫn không thấy tăm hơi, biết là người bên trong cố ý đóng cửa không trả lời.
Cô nhíu mày, mặc dù không xông vào được, nhưng cứ bỏ cuộc dễ dàng như vậy thì cô không cam lòng. "Nhóc con, chúng ta đi làm trinh sát một lần đi."
Chung Mạn đưa Diệp Minh Hi đi dạo trong tiểu khu. Mặt mũi Chung Mạn trước giờ vẫn được khen là thật thà, mười người lạc đường thì mười người đều tìm cô hỏi đường, lại thêm Diệp Minh Hi đẹp trai già trẻ lớn bé đều thích nữa. Vậy nên bọn họ có nói là đi thăm họ hàng nhưng không ai ở nhà thì hoàn toàn đáng tin, muốn moi ra thông tin từ miệng người khác thì càng dễ như trở bàn tay. Thậm chí mấy lần còn được người dân nhiệt tình mời hai người họ tới nhà uống trà, không cần phải đội nắng cho vất vả, ...
"Được rồi, giờ chúng ta đã biết nửa năm trước họ mới chuyển tới tiểu khu này. Bà vợ thường xuyên khoe khoang với hàng xóm là con cái học ở trường quốc tế, còn ông chồng hiện giờ thì buôn cổ phiếu, chỉ mua cổ phiếu, không có công việc khác. Gần đây họ không có kế hoạch du lịch ở ngoài, chiếc xe RV* hàng hiệu vẫn ở trong gara."
(*RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là "xe camping", "nhà xe". Không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.)
Chung Mạn lại tới nhấn chiếc chuông cửa thêm hai lần, vẫn chẳng có ai đáp lại. Cô quay đầu tuyên bố kết luận với Diệp Minh Hi: "Rõ ràng là họ rất giàu có, bây giờ là đang cố tình phớt lờ chúng ta."
Diệp Minh Hi ngẩng đầu nhìn cô, ngoan ngoãn đợi lệnh.
"Sao nào, tất nhiên là giờ chúng ta về nhà thôi, còn có thể trèo vào sao?"
Thế là hai người họ đành phải về nhà mà chẳng có chiến tích nào.
Tất nhiên Chung Mạn không phải người dễ bỏ cuộc như vậy. Mấy hôm sau ngoài việc chạy đến tận nhà lần nữa, cô còn tìm thêm được số điện thoại của mấy người họ hàng nhà Diệp Minh Hi.
"Xin chào, là ông Diệp sao?"
"Đúng, xin hỏi cô tìm ai?" Giọng người đàn ông trả lời rất lịch sự.
"Tôi họ Chung, giờ đang chăm sóc Diệp Minh Hi..."
"Cô lấy số điện thoại của tôi từ đâu?" Người đàn ông lạnh lùng chất vấn. "Thằng bé đấy không do tôi phụ trách."
"Vâng, tôi chỉ muốn tết này nó được gặp người thân thôi..."
"Tôi không rảnh." Người đàn ông thô lỗ cắt ngang lời của cô. "Còn nữa, mong cô sau này đừng gọi điện đến nữa."
Cạch.
Người đàn ông nhanh chóng cúp máy.
Chung Mạn day day trán, thầm nghĩ may mà không để Diệp Minh Hi nghe cùng, nếu không thì đúng là quá tàn nhẫn. Tại sao họ hàng của cậu đều là loại người này?
Trước kia Diệp Minh Hi ở trong nhà bọn họ bị đối xử như thế nào, cô không cần đoán cũng biết.
Thật mong có thể quay ngược thời gian cướp cậu lại.
"Không muốn thì thôi, đằng nào chúng tôi cũng chẳng thèm." Chung Mạn tự mình lẩm bẩm, quyết định bỏ kế hoạch đưa Diệp Minh Hi đi thăm họ hàng.
Không gọi điện thoại nữa, cô tiện tay ném luôn điện thoại không dây trong phòng lên bàn. Chưa tới hai giây sau đã nghe thấy bà Chung đã càu nhàu: "Điện thoại phải để lại vào giá đỡ sạc điện, nếu không lúc gọi điện dễ hết pin lắm."
"Vâng." Đâu có dễ hết pin như vậy chứ? Nhưng Chung Mạn cũng không dám phản bác, chỉ chậm chạm nhấc điện thoại lên đặt vào giá đỡ.
"Đèn bên đấy không dùng thì tắt đi."
Chung Mạn thích để độ sáng của cả căn phòng được đồng đều. Lúc ở căn hộ của mình cô sẽ bật đèn phòng khách và phòng ăn cùng một lúc, kể cả khi cô chỉ ngồi một chỗ, chỗ khác cũng phải sáng. Nhưng bây giờ ở nhà, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô cũng không tranh cãi nữa, chậm rãi đi qua tắt đèn.
Sau khi tắt đèn, trong phòng tối om om, Chung Mạn cũng không muốn ở lại nữa, định đi về phòng. Nhưng cô vừa đi được hai bước, bà Chung lại mở miệng:
"Đúng là không phải mình bỏ tiền ra nên chẳng quan tâm, giờ tiền điện đắt lắm đấy."
Chung Mạn vốn định nhường nhịn cho qua. Thấy mẹ mình không chịu để yên như vậy, Chung Mạn hơi bực, nhưng cô vẫn khống chế bản thân đè nén cơn tức giận, giải thích: "Mẹ à, tối quá không tốt cho mắt đâu."
"Gì mà tối quá, con đâu có ngồi bên đấy, bật lên chẳng phải lãng phí sao?!"
"Cũng đâu tốn mấy tiền, sao bật có cái đèn mà mẹ cũng so đo với con!" Chung Mạn không nhịn nổi nữa. Mẹ biết thói quen thích sáng của cô, nhưng lần nào cũng nói, lần nào cũng cằn nhằn! Đây mới có mấy hào? Lẽ nào con gái mình được thoải mái không phải là điều quan trọng nhất sao?
"Con có biết cuộc sống khó khăn lắm không? Ôi, đời con chưa từng chịu khổ, nhớ lại hồi xưa mẹ..." Bà Chung bắt đầu lôi chuyện cũ đau khổ ra. Nhưng từ nhỏ đến lớn Chung Mạn nghe đến thuộc lòng rồi, bây giờ nghe nữa thì càng mất kiên nhẫn. "Mẹ nói xem bật đèn này phải nộp thêm bao nhiêu tiền điện, 10 đồng đã đủ chưa?" Chung Mạn lấy ra tờ 10 đồng từ trong túi, đặt cái bụp lên bàn. "Như vậy là được rồi chứ gì?"
"Con tưởng mẹ thèm vào 10 đồng đấy của con à?" Bà Chung cảm thấy mình bị con gái coi thường, lập tức trách móc. "Giờ biết kiếm tiền rồi thì không thèm nghe lời mẹ nữa hả? Mẹ nói hướng đông là con cứ phải đi hướng tây mới được có đúng không?"
"Con không muốn cãi nhau với mẹ." Vì mấy cái đèn nát, có đáng không? Còn không phải là cố tình tìm cớ gây sự sao.
"Có phải bây giờ con nghĩ mẹ nói chuyện không bằng con, người mẹ chọn con cũng không để vào mắt phải không?"
"Mẹ à, con đã nói là bạn trai thì để con tự tìm rồi!" Sáng nay cô vừa mới từ chối xem mắt lần nữa, bây giờ liền bị mượn cớ lôi ra.
"Gặp mặt, ăn bữa cơm thì con thiệt thòi lắm sao?! Nếu con không phải con gái mẹ, mẹ có cần phải thu xếp cho con rồi lại tự rước bực vào người không?"
"Nếu con không phải con gái mẹ, còn đứng ở đây cho mẹ mắng sao?!"
"Con có ý gì vậy!" Bà Chung đứng phắt dậy. Chung Mạn lại chẳng thèm để ý bà nữa mà lao vào trong phòng, còn đóng cửa thật mạnh.
Diệp Minh Hi đang ngồi trên giường đọc sách ngẩng đầu lên, đối mặt với Chung Mạn đang nổi giận đùng đùng. Chung Mạn thấy khuôn mặt thiên sứ trong sáng vô tội của cậu, cơn tức liền giảm đi một nửa, ngồi lên mép giường xoa đầu cậu, hỏi: "Đang đọc sách gì vậy?"
"Bạch dạ hành."
"Ừ, cuốn này không tệ, của Higashino Keigo." Hồi đi học Chung Mạn rất thích đọc tiểu thuyết, thường xuyên mua về, nhiều năm tích góp như vậy cũng có được một tủ sách hẳn hoi. Cuốn sách trên tay Diệp Minh Hi cũng là cuốn mà cô rất thích.
Trong phòng yên tĩnh lại, Chung Mạn nằm bò trên giường đợi cơn tức trong lòng qua đi. Diệp Minh Hi ngồi ở đầu giường im lặng đọc sách. Hồi lâu sau, mới nghe thấy giọng nói mơ hồ của Chung Mạn vang lên: "Em nói xem, tại sao con người ta cứ phải kết hôn chứ?"
Cô không mong mỏi gì việc Diệp Minh Hi trả lời, mà quả thật Diệp Minh Hi cũng không hề đáp lại.
"Ôi, bực quá... Thôi kệ! Không nghĩ nữa, đằng nào ngày mai chúng ta cũng về." Chung Mạn vừa nghĩ đến ngày mai có thể về cái ổ nhỏ của mình, nặng nề thở phào một hơi. Thường nói "ở nhà ngàn ngày tốt", nhưng chỉ cần ở quê hơn 3 hôm là ngày tháng của cô chắc chắn không tốt đẹp gì.
Cô nằm sấp trên giường không muốn động đậy, nghiêng đầu nhìn Diệp Minh Hi. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu dịch cuốn sách trước mặt ra cười với cô một cái. Cô cũng cười lại với cậu, hỏi: "Em cũng muốn về, đúng không?"
Diệp Minh Hi gật đầu, thấy nếp nhăn trên trán Chung Mạn vẫn chưa giãn ra, cậu bỗng đặt cuốn sách trong tay xuống, giơ tay xoa xoa đầu cô.
Chung Mạn cười khúc khích, ngẩng đầu vờ như định cắn cậu, bàn tay nhỏ của cậu vẫn không chịu rút lại, kiên nhẫn xoa đủ rồi mới thôi.
Biết Diệp Minh Hi đang an ủi cô, lúc này Chung Mạn tự dưng nghĩ, nếu có thể nuôi đứa con trai hiểu chuyện như Diệp Minh Hi thì kết hôn cũng chẳng có gì là không tốt.
Nhưng nếu cô không cần kết hôn mà vẫn nuôi con được, lại càng tốt hơn.
"Nhớ thu dọn đồ gọn gàng, sáng mai chúng ta lên tàu."
* * *
Giống như lúc về nhà, Chung Mạn vẫn mang theo Diệp Minh Hi và hành lý, ông Chung vẫn lái xe tiễn họ đến ga tàu. Chỉ có điều lần này trên xe có thêm bà Chung đi cùng. Còn về thằng em trai Chung Minh, cậu ta có trăm ngàn cái lý do để từ chối rời xa game online, còn ông bà Chung thì có trăm ngàn cái lý do để mềm lòng.
Ông Chung là người khá trầm tĩnh, huống chi bà vợ nhà mình cũng đang trên xe, ông lại càng im lặng hơn. Suốt dọc đường ông chỉ lặng lẽ làm tốt nhiệm vụ lái xe của mình. Còn bà Chung ngồi ở ghế phụ đang dỗi nhau với con gái, cả nửa ngày cũng không chịu nói chuyện. Chung Mạn thản nhiên quay ra ngắm cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng quay đầu lại cũng chỉ để gọi Diệp Minh Hi ngắm cảnh cùng.
Trong bầu không khí kì dị này, khó khăn lắm mới tới được nhà ga. Chung Mạn vội vàng nhảy xuống xe lấy hành lý. Ông Chung và Diệp Minh Hi cùng giúp xách hành lý vào ga, bà Chung lại nhăn mặt đứng một bên không nói năng gì.
Nhấc theo hành lý vào ga, cách thời gian tàu vào ga còn không đến nửa tiếng, bốn người im lặng nhìn nhau. Thỉnh thoảng ông Chung lại mở miệng dặn dò Chung Mạn vài chuyện nhỏ, tất nhiên Chung Mạn đều đồng ý hết.
Mãi cho tới khi tàu vào ga, bà Chung vẫn không mở lời. Chung Mạn biết mình không thể thỏa hiệp, cũng nhịn không nói chuyện. Lúc tàu gần tới, cuối cùng bà Chung mới nhếch miệng nói một câu: "Về rồi nhớ gọi điện báo bình an."
"Vâng, con biết rồi." Thấy con gái gật đầu đáp lại, dường như bà Chung cũng thở phào một hơi, sắc mặt hòa hoãn lại, nói tiếp: "Nhớ đừng có chỉ lo làm việc mà bỏ bữa, phải chú ý sức khỏe." Một khi Chung Mạn dốc sức làm việc, rất dễ quên ăn quên ngủ, bởi vậy bà Chung càng phải dặn dò.
"Vâng ạ."
Vất vả mãi mới lên được tàu, xếp xong hành lý rồi ngồi xuống, Chung Mạn thở một hơi thật dài, đôi vai vẫn luôn căng cứng cũng được thả lỏng. "Trời ạ, nếu mà sống ở nhà thật, không bùng nổ thì cũng diệt vong."
Diệp Minh Hi ngồi cạnh cũng lặng lẽ thở phào một hơi.
Ánh mắt Chung Mạn nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ba mẹ vẫn chưa đi, đang đứng ở sân ga ngóng nhìn cô. Thấy cô nhìn về phía mình, họ liền vẫy tay với cô. Lúc này cho dù là bà Chung hay ông Chung thì đều nở nụ cười nhìn cô, dường như cơn tức giận và tính cách trầm lặng đều tạm thời biến mất không dấu vết.
Thấy ba mẹ quan tâm mình như vậy, Chung Mạn bỗng cảm thấy lời nói của mình ban nãy vô cùng bất hiếu. Trong lòng hơi thấy áy náy, thế là cũng vẫy tay mỉm cười đáp lại.
Tàu chầm chậm rời ga, ánh mắt ba mẹ có chút khẩn trương, tim Chung Mạn cũng thót lên, biên độ vẫy tay càng lớn hơn. Nhưng đoàn tàu chẳng hề đếm xỉa đến điều này, vẫn cứ vô tình rời xa sân ga.
“Ôi." Chung Mạn than vãn một tiếng, hơi mệt mỏi ngồi phịch xuống chỗ của mình. Nếu có thể làm con có hiếu hay con bất hiếu, vậy thì hay rồi, vấn đề nào cũng đều không có. Nhưng mình lại kẹt ở giữa, kết quả là dây mơ rễ má quấn thân, không thoát ra được. "Thôi kệ, không nghĩ nữa. Nhóc con, bây giờ lại chỉ còn hai chúng ta sống dựa vào nhau thôi."
Chung Mạn tỏ vẻ rất đau lòng, bổ nhào vào Diệp Minh Hi đang ngồi cạnh. Diệp Minh Hi ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng có chút phản ứng nào.
"Em chẳng có phản ứng gì cả, đúng là không thú vị, ít nhất cũng phải phối hợp với chị một chút chứ?"
Thấy Diệp Minh Hi vẫn im như thóc, Chung Mạn bèn cố tình ho hai cái, ân cần dạy bảo cậu rất nghiêm túc. "Em phải biết là đóng kịch vô cùng quan trọng với cuộc sống, người càng thành công thì càng giỏi đóng kịch. Giờ chị muốn em phối hợp diễn với chị là muốn tốt cho tương lai của em, biết chưa hả?"
Cuối cùng Diệp Minh Hi cũng có phản ứng! Cậu nhìn Chung Mạn hai giây, nhẹ nhàng gật đầu.
"Phụt!" Chung Mạn thấy cậu khuất phục trước "cường quyền" với biểu cảm nghi ngờ, thật sự không nhịn được cười, vừa xoa tóc cậu, vừa mặt dày khen ngợi, "Ngoan lắm, em ngoan nhất luôn ý!" Chung Mạn cười đủ rồi lại im lặng, thở dài một hơi. "Ôi, đúng là không muốn đi làm, khách hàng đều không nghỉ tết, về rồi chắc chắn phải điên cuồng tăng ca. Em phải chăm chỉ học hành, chung sống hòa thuận với bạn bè, biết chưa nào?"
Thấy lần này Diệp Minh Hi gật đầu rất nhanh, Chung Mạn hài lòng bắt đầu lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra giết thời gian. Cô hoàn toàn không hề hay biết ở trường Diệp Minh Hi phải chịu đủ mọi ức hiếp như thế nào.
Xình xịch... Xình xịch...
Đoàn tàu vững vàng tiến về phía trước, liệu tương lai của Diệp Minh Hi có thể được suôn sẻ như vậy hay không?