Càng gần tới ngày diễn ra ngày hội phụ huynh, trường trung học Hoằng Văn lại càng yên bình, yên bình tới mức tất cả giáo viên đều thầm mong mỗi tháng đều tổ chức một ngày hội phụ huynh.
Hôm nay là ngày trời nắng đẹp. Trong khoảng thời gian quan trọng như này mà Trương Dũng lại không sợ chết, vẫn dám cúp học. Cậu ta đang làm tổ trên cây lớn ở một góc trường lười biếng ngủ gật. Làn gió man mát đưa theo tia nắng đùa nghịch lướt nhẹ trên người khiến cậu ta thấy vô cùng thoải mái.
Cậu ta đang nhà nhã hưởng thụ khoảng thời gian thoải mái sau giờ nghỉ trưa trưa thì dưới gốc cây bỗng xuất hiện tiếng bước chân!
Ở loại thời điểm căng thẳng này làm gì có học sinh nào dám chạy tới đây. Chẳng lẽ người xuất hiện là... Mao sư thái?!
Cậu ta lật người lại nằm bò trên thân cây ẩn nấp, đôi mắt chăm chú quan sát hành động của người dưới tán cây, chuẩn bị tinh thần chỉ cần nhìn thấy Mao sư thái sẽ lập tức chuồn thẳng.
Người đến quấy nhiễu đang từng bước tới gần!
Soạt, soạt, soạt... Tiếng lá cây bị dẫm nát vang lên. Cậu ta híp mắt nhìn xuyên qua kẽ lá, phát hiện Mao sư thái trong suy nghĩ tự dưng lại lùn tịt, trẻ hẳn đi, đã vậy còn chuyển giới nữa!
... Không phải không phải, Mao sư thái ở đâu ra, rõ ràng người đến là thằng nhóc Diệp Minh Hi chết tiệt kia.
Thằng nhóc đó ngồi ngay dưới gốc cây mà cậu ta đang chiếm giữ, đặt mấy cuốn sách cầm trên tay sang bên cạnh, sau đó rút ra một cuốn chậm rãi đọc. Nhìn thấy dáng vẻ cứ cúi đầu hoài không chịu ngẩng lên của thằng nhóc đó, có vẻ như đang đọc rất say sưa.
Trương Dũng ngồi trên cây cảm thấy vô cùng tò mò. Cậu ta từng thấy có người cúp học đi đánh nhau, đi tán gái, đi đua xe, đi chơi bời lêu lổng, chứ chưa từng thấy có người cúp học đi đọc sách! Đã muốn đọc sách như vậy, còn cúp học làm gì?
Chẳng lẽ cậu ta đang đọc loại sách không phù hợp với thiếu nhi?
Lòng hiếu kỳ giống như một con sâu, cứ ngọ nguậy làm loạn trong lòng Trương Dũng. Cuối cùng cậu ta không kiềm lòng nổi, rón ra rón rén trèo tới thân chính của cây, hai tay tóm lấy một cành trông có vẻ chắc chắn mà thò đầu ra, nhìn xuống sách của cậu...
Rầm!
Diệp Minh Hi giật bắn mình, sau khi lùi ba bước mới nhíu mày nhìn thấy Trương Dũng đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
"Tao còn tưởng mày đang xem gì, loại sách này đúng là phải trốn một chỗ mà đọc rồi. Nếu bị biết được còn không bị cười cho thối mũi sao?" Trương Dũng nhặt cuốn sách rực rỡ sắc màu mà Diệp Minh Hi làm rơi lên, tiện tay lật vài trang xem thử. Hình ảnh bên trong không phải đầy đặn nở nang như cậu ta tưởng tượng, mà là khiến người nhìn thấy thèm thuồng khó nhịn...
"Cái đầu mày bé tí mà ranh phết nhỉ, ở đây đọc trộm..." Cậu ta bị thu hút bởi hình ảnh đầy sắc màu, không để ý tới Diệp Minh Hi nữa, tự mình lật xem tất cả những trang hình cho đã, còn luôn miệng ê a. Một lúc lâu sau mới xem xong, cậu ta lưu luyến gập sách lại, hài lòng cảm thán:
"Cuốn sách dạy nấu ăn này đúng là không tệ."
Diệp Minh Hi nghe thấy lời này thì chẳng hề phản ứng lại. Trương Dũng cũng không thèm để ý đến cậu, ngồi xổm xuống lật xem chồng sách bên cạnh. "Một trăm chiêu dưỡng sinh, Phương pháp ăn uống bảo vệ sức khỏe, Ăn như nào để khỏe mạnh hơn... Thằng ranh, mày còn nhỏ như này mà đã muốn kéo dài tuổi thọ rồi hả?"
Thấy Trương Dũng cầm từng quyển sách lên ngắm nghía, còn có xu hướng chiếm làm của riêng, Diệp Minh Hi nhanh chóng đi qua ngăn cậu ta lại, nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách cậu ta đang ôm lấy.
"Sao hả, sợ tao lấy mất à?" Trương Dũng buồn cười nhìn hành động của cậu, cầm một cuốn lên giơ ra trước mặt cậu. "Tao cứ thích lấy đấy, mày làm gì được tao?"
Diệp Minh Hi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Hồi lâu, vẻ mặt từ căng thẳng chuyển thành bình tĩnh, lạnh nhạt mở miệng: "Hôm nay Lý tiền bối cũng tan học cùng tôi."
Trương Dũng lườm cậu một cái: "Thế thì đã sao?"
"Có một hôm chúng tôi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt, nhân viên đưa tôi thiếu một viên cá viên, Lý tiền bối liền mắng anh ta một trận."
"Thế, thế thì đã sao?"
"Còn quyết định sau này sẽ không đến cửa hàng đó nữa."
"Mày dọa tao à?"
"Chị ấy còn nói với tôi, sau này nếu ai bắt nạt tôi, chị ấy đều sẽ ra mặt thay tôi." Diệp Minh Hi lạnh nhạt nói xong. Cậu bỗng dưng mỉm cười, hồn nhiên hỏi Trương Dũng. "Anh cũng biết, Lý tiền bối rất trọng chính nghĩa, ghét nhất là kẻ bắt nạt người yếu thế đúng không?"
Trương Dũng lườm cậu.
"Hơn nữa, một khi chị ấy ghét ai thì sẽ ghét cả đời, điều này anh cũng biết chứ?"
Đôi mắt mở lớn như chuông đồng tiếp tục lườm cậu. Diệp Minh Hi chỉ mỉm cười chờ đợi.
"Thằng ranh con!" Cánh tay cầm sách của Trương Dũng giơ lên cao, nhắm vào góc độ có thể đánh bay Diệp Minh Hi nhất, bất thình lình hạ xuống!
Diệp Minh Hi vẫn chỉ mỉm cười.
Vào đúng lúc cánh tay mạnh mẽ chỉ còn thiếu một li nữa thôi là đánh bay Diệp Minh Hi, đôi mắt Trương Dũng trợn trừng, cánh tay lại không đổi hướng một cách cứng nhắc mà nhẹ nhàng đặt sách vào tay cậu.
"Hừ!" Trương Dũng vò đầu rời đi, không thèm nhìn Diệp Minh Hi thêm một cái nào nữa.
Diệp Minh Hi cũng không nói gì thêm, chỉ cẩn thận ôm sách ngồi xuống dưới tán cây, tiếp tục đọc từng chữ từng chữ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào.
Làn gió sau trưa nhẹ nhàng thoảng qua. Tất cả, vẫn yên bình.
* * *
"Đi ăn cơm thôi!" Trương Minh Nghi thò đầu ra nhắc nhở ba con người còn đang mải mê bàn bạc gì đó.
"Tới ngay đây." Tiểu Triệu đứng dậy, hỏi hai người còn lại. "Tổng giám đốc Mạc thì sao?"
Mạc Lâm nhìn mấy người đang chuẩn bị ra ngoài cũng định đứng lên, lại thấy Lục Hữu Lương bê hộp cơm đã được làm nóng bằng lò vi sóng đặt trước mặt Chung Mạn, còn ngồi song song với cô bắt đầu động đũa. Anh ta bỗng cảm thấy mình cần phải tìm hiểu thêm về hai cấp dưới này, bèn nói với Tiểu Triệu: "Tôi còn có việc, hôm nay không ra ngoài nữa."
"Ồ, được." Đám người kia ầm ĩ rời đi. Riêng Trương Minh Nghi chốc chốc lại ngoái đầu nhìn, thật sự không hiểu nổi tại sao Mạc Lâm lại đột nhiên có ý định ở lại công ty ăn cơm.
Còn hai người khác cũng đang cảm thấy khó hiểu, đó là Chung Mạn và Lục Hữu Lương.
Ở lại công ty ăn cơm vốn chỉ có hai người họ. Bây giờ Mạc Lâm lại tự dưng xuất hiện, chức vụ của anh ta còn cao hơn họ, khiến họ không thể không để ý tới, nhưng cũng không biết phải nói gì với anh.
Chung Mạn và Lục Hữu Lương âm thầm liếc nhìn nhau một cái, cùng quyết định vùi đầu vào ăn cơm.
Mạc Lâm nhấc điện thoại gọi điện đặt cơm. Trong lúc chờ đợi quá rảnh rỗi, anh ta bắt đầu gợi chuyện với hai người: "Cơm hộp của hai người đều là tự mình chuẩn bị sao?"
Im lặng mất một giây, Lục Hữu Lương trả lời trước: "Tối hôm qua nhà tôi ăn gì thì hôm nay tôi ăn nấy."
Trả lời xong, không khí lại tiếp tục chìm vào im lặng.
Chung Mạn vẫn cứ vùi đầu vào ăn cơm, không để ý thấy Mạc Lâm đang nhìn mình. Mãi tới khi Lục Hữu Lương lặng lẽ dẫm lên chân cô một cái, cô mới như bừng tỉnh trả lời: "À, không phải."
Hộp cơm này là do sáng nay Diệp Minh Hi đưa tận tay cô trong lúc cô vẫn đang dây dưa không dứt với Chu Công*.
(*Trung Quốc có cách nói "đi gặp Chu Công", ý chỉ việc đi ngủ.)
Mạc Lâm vẫn chưa đáp lời, Lục Hữu Lương ngồi cạnh đã ngạc nhiên kêu lên: "Em sống một mình, không phải em làm thì ai làm?! Chẳng lẽ trong nhà em có nàng tiên ốc xuất hiện?"
Chung Mạn bực bội liếc anh ta một cái, "Là em họ em đấy. Gần đây nó tới thành phố học, tạm thời sống ở nhà em."
"Sao anh chưa từng gặp?" Lục Hữu Lương càm ràm một câu, lại hỏi. "Em họ em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Sao anh lại phải gặp chứ, em và anh thân quen lắm sao?" Cô trợn mắt lườm Lục Hữu Lương một cái, lại gắp một miếng thịt vịt vị mật ong vào miệng, sau đó mới thong thả nói: "Nó 15 tuổi."
"Nhỏ vậy sao?" Lục Hữu Lương không tin nổi, ngạc nhiên thốt lên. Để chứng thực độ chính xác của câu nói này, anh ta gắp một miếng thịt vịt bỏ vào miệng nhanh như chớp, nhai hai miếng rồi lắc đầu. "Không thể nào, đừng nói là đứa trẻ 15 tuổi, đến anh cũng không nấu được ngon như này. Em mau khai ra, hộp cơm này mua ở đâu về vậy?"
Cô kéo hộp cơm về bên cạnh, định kéo xa khoảng cách với Lục Hữu Lương. "Đừng nói là 15 tuổi, với trình nấu nướng kém cỏi của anh đến 80 tuổi cũng không nấu nổi đâu."
Lúc này Mạc Lâm nói xen vào: "Em họ cô chính là đứa bé lần trước tôi gặp sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì tôi cũng giống Hữu Lương, tôi không tin. Đứa bé đó chỉ 10 tuổi là cùng, bảo 15 tuổi thì quá rồi đấy, càng không nói tới chuyện nấu được món ăn đủ sắc hương vị."
"Trông không giống, nhưng nó 15 tuổi thật mà." Cô ăn thêm hai miếng cơm, nói tiếp: "Tôi cũng thấy lạ vì sao nó không lớn được. Nếu tôi cũng không già đi như nó thì tốt quá." Vừa nói xong thì thấy hai người đàn ông liếc nhìn nhau một cái, cùng lắc đầu cười khổ. Chung Mạn lập tức kháng nghị: "Tôi cũng chỉ nói thế thôi, hai người có cần như vậy không?" Cô nói xong còn hung hăng đẩy Lục Hữu Lương một cái, Lục công tử liền phối hợp làm ra vẻ mong manh yếu đuối ngã về phía sau. Ba người cùng cười phá lên, bầu không khí dần trở nên thoải mái, bả vai căng cứng của Chung Mạn cũng được thả lỏng.
Lục Hữu Lương diễn trò một hồi mới ngồi thẳng lưng lại, nói:
"Tiểu Mạn, có thời gian thì dẫn em họ tới cho anh xem mặt đi?"
"Anh nghĩ em là tú bà à?" Chung Mạn nói xong, lườm anh ta một cái. "Huống chi đại mỹ nhân như em ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt anh, cũng đâu thấy anh ngắm thêm một cái, bây giờ tới góp vui gì chứ?"
"Tổng giám đốc Mạc anh nghe xem, đây rõ ràng là đang ghen tị." Anh ta nói xong, giơ tay tỏ vẻ bất lực, ba người lại cười nghiêng ngả một trận.
Lúc này đồ ăn của Mạc Lâm cũng đã tới, anh ta đi ra cửa phòng làm việc nhận đồ. Hai người đang đóng vai hề trong phòng liền thu lại vẻ vui cười. Lục Hữu Lương đè thấp giọng hỏi Chung Mạn: "Đã nói em có khó khăn thì cứ bảo với anh, sao hỏi em mấy lần mà chẳng chịu nói lời nào?"
"Em đâu có khó khăn gì." Cô tự nhiên đáp lại.
"Còn nói không, hồi trước hơn nửa chỗ tiền lương đều mang đi cống nạp cho căn hộ hiện giờ, em đã nghèo sắp chết rồi. Giờ còn nuôi thêm một người, tí tiền đấy sao mà đủ sống?"
"Họ hàng của em họ em có trả tiền chăm sóc mà, em không nuôi không con trai cho người ta đâu nhé." Tuy hai ngàn tệ đã thỏa thuận cứ bị cắt xén hoài, thậm chí dạo này còn mất tăm không thấy. Nhưng ngoài học phí ra thì Diệp Minh Hi gần như không có khoản chi nào khác, cô tiết kiệm một chút thì vẫn ứng phó được.
"Thật sao?" Lục Hữu Lương cũng không phải mới quen Chung Mạn ngày đầu, "Em đừng có chịu thiệt mà không nói đấy. Thói đời này tự mình chịu thiệt chính là bị kẻ khác lợi dụng!"
"Biết rồi." Cô thấy Mạc Lâm cầm theo hộp cơm bước trở về, liền liếc Lục Hữu Lương một cái. Lục công tử cũng biết điều ngậm miệng lại. Thay đổi nho nhỏ này đều rơi vào trong mắt Mạc Lâm, nhưng anh ta chỉ cười hỏi: "Nhà hàng này tốt thật đấy, bảo là trong thời gian khai trương có tặng đồ uống, ở đây còn thừa hai ly, hai người có muốn không?"
Trên thế giới này đâu có chuyện mua một hộp cơm còn tặng thừa đồ uống, lại còn vừa khéo là hai ly chứ? Hai người biết vậy nhưng không vạch trần, đều hưởng ứng nói: "Có chứ, đồ uống gì vậy?"
"Cà phê socola và cà phê Lam Sơn, hai người thích ly nào?"
"Cứ đưa tôi là được." Lục Hữu Lương nhận lấy hai ly đồ uống, cũng chẳng hỏi Chung Mạn, đưa thẳng một ly trong số đó cho cô, còn mình thì uống ly còn lại. Mạc Lâm thấy thế thì tò mò hỏi: "Không cần phân chia theo sở thích riêng sao?"
"Không cần chia, tóm lại có socola thì cứ quăng cho cô ấy là được, đúng không?" Lục Hữu Lương tự tin hỏi, ai ngờ Chung Mạn lại phản bác: "Nhỡ hôm nay tự dưng em muốn uống Lam Sơn thì sao, anh biết được à." Lục công tử nghe xong định đổi lại cho cô, cô lại nhanh tay ôm ly cà phê tránh đi, khiến hai người đàn ông cười ha hả.
"Chỉ biết bắt nạt em thôi." Cô đá Lục công tử một cái, hai người đánh qua đá lại, người ngoài nhìn thấy có vẻ vô cùng thân thiết. Thế nhưng Mạc Lâm để ý thấy tuy hai người tiếp xúc tay chân nhiều, nhưng lại chỉ giới hạn ở những vị trí bình thường như đỉnh đầu, tay, vai, không giống kiểu sờ eo chạm má giữa người yêu với nhau có ba phần vui đùa bảy phần mờ ám.
Họ không phải là người yêu sao? Tại anh ta ở đây nên thấy ngại, tại mọi người lại hiểu lầm điều gì đó, hay tại vì... Ánh mắt của Mạc Lâm rơi trên người Lục Hữu Lương.
"Cô nàng bạo lực. Tổng giám đốc Mạc anh nhìn xem, vẫn chưa chịu dừng tay này!" Lục Hữu Lương vừa cố gắng chống đỡ sự tấn công của Chung Mạn, vừa kêu to.
"Hừ, tạm thời bỏ qua cho anh." Chung Mạn hậm hực thu tay lại, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm. Cô nghe thấy Mạc Lâm nói:
"Tình cảm của hai người tốt thật đấy."
Chung Mạn ngẩng đầu cười cười coi như trả lời. Lục Hữu Lương cũng chỉ cười. Rõ ràng hai người đều không muốn nói nhiều, thái độ này càng khiến Mạc Lâm nghi ngờ. Chung Mạn có thực lực người khác không biết, Lục Hữu Lương thăng tiến nhanh chóng lại không chịu không khai tình cảm, nhưng ai cũng biết hai người có mập mờ... Lẽ nào Lục Hữu Lương đang cố tình tạo ra ảo giác tình yêu cho Chung Mạn, khiến cô tình nguyện bán mạng thay anh ta?
Đàn ông lợi dụng khát khao tình yêu của phụ nữ để thăng tiến... Chuyện này không phải không có khả năng.
Nếu Mạc Lâm là người ngay thẳng, có lẽ anh ta sẽ tìm một cơ hội để nhắc nhở Chung Mạn. Nhưng thật ra anh ta cũng biết, loại tình huống như này người ngoài không có quyền xen vào. Dù sao cũng là một người muốn đánh một người nguyện ý chịu, chỉ là không hợp đạo đức cho lắm thôi. Huống chi bây giờ vẫn chưa xảy ra rắc rối, Chung Mạn lại tách ra từ nhóm của Lục Hữu Lương, anh ta càng không tìm được lý do để nhúng tay vào.
Mạc Lâm gần như chẳng cần cân nhắc đã đưa ra quyết định: Để Chung Mạn tự tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp đẽ màu hồng của mình đi.