Vì phải ở lại bàn giao công việc nên đến khi Chung Mạn về được tới nhà thì đã hơn 10 giờ đêm. Diệp Minh Hi vừa thấy cô trở về liền bỏ điều khiển xuống, ngoan ngoãn chạy đi rót một cốc nước cho cô.
"Lại xem tivi à?" Cô nhíu mày. Nhưng cậu thường xuyên ở nhà một mình, không xem tivi thì còn có thể làm?
Haizz.
Cô thở dài một hơi rồi đi tắm, đến lúc ra ngoài thì thấy Diệp Minh Hi đã tắt tivi. Cậu thấy cô đang rảnh rỗi liền vào phòng lấy ra một tờ thông báo từ nhà trường đưa cho Chung Mạn đang cuộn mình lười biếng trên sofa.
"Cái gì vậy?" Mệt mỏi suốt cả ngày, cô sắp không mở nổi mắt ra rồi. Cô chỉ muốn vùi đầu vào trong gối ôm không muốn dậy.
"Ngày, ngày hội phụ huynh."
"Chị không muốn xem, em đọc cho chị nghe đi." Cô nhắm hai mắt, thỏa mãn ôm lấy gối ôm.
Diệp Minh Hi không từ chối, ngoan ngoan đọc từng chữ từng chữ trên tờ thông báo. Nghe đến đoạn ngày hội phụ huynh mỗi học kỳ tổ chức một lần được sắp xếp vào chủ nhật, Chung Mạn thở phào một hơi. May mà không cần xin nghỉ, không thì chắc cả ngày thứ hai phải làm việc tới 11 giờ tối mới bù kịp tiến độ.
"Đọc tốt lắm. Nhưng mà nhóc à, tới lúc ấy thầy cô của em sẽ không kéo chị qua khóc lóc kể lể chứ?" Cô nói đùa. Diệp Minh Hi lập tức lắc đầu lia lịa. "Không phải thì tốt, nếu em dám lãng phí một ngàn sáu trăm tám mươi hai tệ năm hào bốn xu của chị thật, chị sẽ không bỏ qua cho em đâu." Nói xong, cô đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đáng yêu trơn nhẵn của cậu lấy ít lãi. Cậu vô cùng phối hợp, cúi đầu để cô nhéo cho thỏa thích.
"Đúng rồi, chị từng phải thông báo trước với em." Cô ngồi dậy, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh ý bảo Diệp Minh Hi ngồi xuống. "Công việc của chị dạo này rất bận. Sớm nhất cũng phải như hôm nay mới về được, muộn nhất... Chị cũng không biết sẽ tới khi nào nữa."
Diệp Minh Hi vừa nghe xong, vẻ mặt vui mừng nhạt hẳn đi, tay nhỏ ôm chặt eo Chung Mạn không buông.
"Haiz, chị biết em không muốn như vậy. Chị cũng có muốn đâu. Nhưng hiện thực là như vậy." Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu, "Em đừng để chị biết em chịu đói đấy. Phải nhớ chăm sóc tốt chính mình, đừng để bị ốm. Nếu không chị sẽ không để ý đến em nữa, biết chưa nào?"
Cảm nhận được sự quan tâm ấm áp của cô dành cho mình, tay cậu ôm cô càng thêm chặt, khuôn mặt nhỏ lưu luyến vùi vào eo cô.
"Em ấy à, cái khác thì chẳng học được, mỗi làm nũng là giỏi thôi." Cô nằm luôn xuống, kéo cậu vào trong lòng mình. Hai người ôm nhau nằm chen chung một chỗ, thêm mấy chiếc gối ôm mềm mại, thoải mái tới mức không muốn dậy.
"Trong trường vẫn ổn chứ? Còn ai bắt nạt em nữa không?" Cô kéo tay cậu, kiểm tra từng tấc da thịt.
Đang nằm nên không gật đầu lắc đầu được, cậu đành mở miệng nói: "Không có."
"Vậy thì tốt." Trên người cậu đúng là không có vết thương. Cô hài lòng, tinh thần cũng thả lỏng, cả người mệt mỏi tới mức không muốn động đậy. Chẳng bao lâu sau, Diệp Minh Hi nghe thấy hô hấp của cô chậm dần, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Chung Mạn đã ngủ rồi.
Cô ngủ rất say, sắc mặt trông không được tốt lắm. Chắc là do quá mệt mỏi, da mặt hơi khô, quầng thâm dưới mắt cũng bắt đầu hiện rõ.
Làm thế nào mới có thể giảm bớt gánh nặng cho cô, giúp cô không còn phải mệt mỏi như vậy? Cậu cố gắng nghĩ, nhưng lại ủ rũ phát hiện ra, thứ bản thân có thể mang tới cho cô chỉ là phiền toái.
Bị người ta bắt nạt khiến cô phải ra mặt, không biết làm cơm khiến cô phải tận tay chỉ dạy, không biết kiếm tiền khiến cô phải gánh thêm gánh nặng nuôi dưỡng mình...
Cậu nên làm gì mới có thể khiến sự tồn tại của bản thân không còn là phiền toái?
Trong khi cậu đang vắt óc suy nghĩ, Chung Mạn vốn đang ngủ say bỗng cựa mình, hai mày nhíu chặt, vẻ mặt nhăn lại đầy đau đớn. Cậu hốt hoảng, vội vàng giơ tay nhỏ ra cố sức lay cô tỉnh. Cô tỉnh rồi, nhưng chỉ cuộn tròn người lại không động đậy.
"Chị, chị không sao chứ?" Cậu không dám chạm vào cô, chỉ có thể ngồi bên cạnh khẩn trương hỏi thăm.
"Không sao." Cô rầu rĩ trả lời. "Chỉ hơi đau dạ dày thôi. Không sao đâu, một lát là ổn."
Với vốn hiểu biết ít ỏi của mình, cậu chỉ có thể hỏi: "Chị vẫn chưa ăn cơm sao?"
Cô ậm ừ một tiếng, dùng gối ôm che mặt. Tưởng cô bị đau, cậu đứng dậy định đi gọi xe tới đưa cô đi khám. Cô lập tức kéo cậu lại, nhỏ giọng nói: "Được rồi, chị biết mình làm gương xấu cho em. Dặn em phải ăn cơm còn mình thì không ăn, chị sai rồi, chị sai rồi."
Ngoài việc cô chưa ăn cơm, với cậu mà nói những thứ khác đều không quan trọng. Thấy có vẻ không nghiêm trọng lắm, cậu nghĩ ngợi một lúc, chạy tới bếp làm nóng cơm rang mình ăn còn thừa lại cho cô. Cô chậm rãi ăn từng miếng một. Lúc cô sắp ăn hết, cậu lấy ra một viên thuốc dạ dày từ trong tủ thuốc ra đưa cho cô cùng với một cốc nước ấm.
Cô uống thuốc xong định nằm luôn ở sofa, cậu lại kéo cô dậy đưa về phòng, không cho cô cuộn tròn mà ngủ trên sofa.
"Nhóc con, em tốt thật đấy." Cô hôn một cái lên trán cậu rồi mới nằm xuống. "Nếu không có em, chắc chị đau tới chết mất."
Câu nói này của cô khiến cậu nhíu mày. Kể cả khi cô nhắm mắt lại định ngủ tiếp, giữa đôi mày cậu vẫn chưa giãn ra, trong lòng cũng chưa ổn định lại, dường như có gì đó vẫn chưa hoàn thành. Chung Mạn nằm trên giường thấy cậu vẫn chưa rời đi, đôi mắt gắng gượng mở ra thành một kẽ hở nhỏ, hỏi: "Sao vậy?"
Cậu nhìn cô không rời mắt, đột nhiên to gan bắt chước cô hôn một cái lên trán cô, rồi mới điềm tĩnh tắt đèn đóng cửa đi ra khỏi phòng.
Lúc đóng cửa, cậu còn nghe thấy cô cười khanh khách sau khi đã hoàn hồn lại: "Thời thế thay đổi, không ngờ lại dám trêu ghẹo bà đây, đập chết nhóc giờ!"
Cậu mỉm cười trở về phòng mình, thậm chí khi đã say giấc, bên môi vẫn mang theo nụ cười.
Một đêm, mộng đẹp.
* * *
"Tôi đã xem lại bản thiết kế của Benton và phát hiện ra họ từng yêu cầu đan chiết ở cổ tay áo, nhưng 4 hàng mẫu chúng ta gửi sang đều không đáp ứng được yêu cầu đó. Ngoài ra, tôi cũng đã tới cửa hàng bán lẻ của Benton xem thử, tôi thấy họ rất ưa chuộng cảm giác mềm mại, nhưng không được phép tẩy rửa quá đà, sẽ khiến trang phục không được thẳng."
Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi nghe Chung Mạn nói ra phân tích của bản thân, từng điều từng điều đều vô cùng rõ ràng, còn có các bằng chứng như email, thông tin từ báo, sách chuyên ngành, tài liệu trên mạng, càng nghe càng thấy kinh ngạc. Rốt cuộc kẻ nào nói Chung Mạn chỉ biết dựa dẫm vào Lục Hữu Lương mới có thể lấy được thành tích cao? Hẳn phải là ngược lại mới đúng. Không phải là nhờ Chung Mạn làm trụ cột chống đỡ cho Lục Hữu Lương ở trong tối, anh ta mới có được địa vị như ngày hôm nay đấy chứ?
So với hai người họ, trong lòng Mạc Lâm đã sớm biết được năng lực của Chung Mạn. Nhưng tới lúc này, anh ta mới thật sự hiểu được vì sao Benton dám giao cả bản hợp đồng cho cô mà chỉ dựa vào một lần đối thoại, vì sao lại chỉ định cả bộ sưu tập này phải có cô tham gia.
Chuyên nghiệp, tỉ mỉ, logic chính xác, chuẩn bị đầy đủ, phân tích rõ ràng, hợp tình hợp lý... Dù là người có mấy chục năm kinh nghiệm cũng chưa chắc đã làm được như cô.
Có điều, cô có thực lực như vậy, tại sao lại chỉ là một nhân viên kinh doanh nho nhỏ? Do Lục Hữu Lương âm thầm giở thủ đoạn? Hay là có nguyên nhân nào khác không thể để người khác biết được?
"Tôi chỉ biết được bằng đó thôi, mọi người còn muốn bổ sung gì không?" Chung Mạn mỉm cười hỏi, không hề nhận thấy cơn chấn động mà mình mang tới cho ba người kia.
Trương Minh Nghi và Tiểu Triệu vất vả suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu. Rõ ràng hạng mục này vẫn luôn do bọn họ vẫn phụ trách, nhưng trước mặt người tiếp nhận mới là Chung Mạn lại không còn lời nào để nói. Hai người không khỏi liếc nhìn Mạc Lâm, sợ thấy được vẻ không hài lòng và trách móc trên khuôn mặt anh.
Mạc Lâm lại chỉ nhìn Chung Mạn, hỏi: "Vậy tiếp theo cô có kế hoạch gì? Chúng ta chỉ còn lại thời gian một tháng thôi."
Chung Mạn lấy ra một bản kế hoạch từ trong cặp tài liệu, nói với họ: "Thật ra chỉ là do mẫu này có số lượng lớn thôi. Trên thực tế việc sản xuất không hề khó khăn, tôi tính toán nếu để xưởng dốc toàn lực làm, tổng thời gian sản xuất mất khoảng 30 ngày."
"Nhưng hàng mẫu mới ít nhất phải 1 tuần mới làm, kế hoạch này của cô không khả thi." Trương Minh Nghi nói chen vào.
"Nếu chỉ chênh lệch 1 tuần, tôi đã tìm hiểu bên công ty vận chuyển rồi, không cần phải gửi toàn bộ hàng bằng đường hàng không. Có thể vận chuyển bằng đường biển tới một cảng nào đó ở Mỹ trước, rồi lại gửi bằng máy bay tới địa điểm cần đến. Như vậy chúng ta chỉ tổn thất tiền vận chuyển đường hàng không một chặng rất ngắn thôi."
Cả Trương Minh Nghi và Tiểu Triệu đều thấy cách này rất khả thi, nhưng Mạc Lâm lại không hài lòng: "Đây chỉ có thể là biện pháp cuối cùng. Cái tôi muốn là biện pháp không cần phải bồi thường tiền."
Hai người bên cạnh Chung Mạn vừa nghe thấy thế liền ảo não. Nhưng nhân vật chính lại chẳng hề chùn bước, trái lại, cô bình tĩnh mỉm cười nói: "Tôi tin mọi người đều biết, sản xuất len lông cừu tốn thời gian nhất ở khâu tẩy, hơn nữa phải điều chỉnh thích hợp mới có thể mềm mại lại không bị xù. Nếu không thứ được tẩy ra chỉ là phế phẩm."
Ba người còn lại cùng gật đầu. Đây là điều người trong ngành đều biết, nhưng không biết tại sao Chung Mạn lại mang ra nói.
"Gần đây công ty của Đài Loan có sản xuất ra loại thuốc tẩy mới, chỉ cần 2 phút là có thể tẩy được sản phẩm có xúc cảm như mong muốn. Tuy giá khá đắt, nhưng ít có phế phẩm, chưa nói tới tiết kiệm thời gian, hao tổn giảm thiểu được vừa khéo bù đắp vào khoản dùng để mua thuốc tẩy mới." Cô trình bày rồi giao số liệu đã chỉnh lý xong và tài liệu về loại thuốc tẩy mới cho Mạc Lâm. Càng xem, anh ta càng phấn chấn. Khi đặt tài liệu xuống, ánh mắt Mạc Lâm nhìn Chung Mạn rõ ràng có thay đổi, mang theo vẻ tán thưởng và đôi chút khó tin.
"Vải len đặt thừa ra bị hao tổn thì phải làm sao?" Anh ta không thèm nhìn về phía Trương Minh Nghi và Tiểu Triệu, chỉ nhìn chằm chằm Chung Mạn, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Tất nhiên là thuyết phục Benton chấp nhận may thêm." Cô trả lời không chút do dự. "Cho dù đối phương không đồng ý, gần đây giá nguyên liệu len lông cừu đang tăng, chúng ta không lo không bán ra được."
"Được!" Đặt cây bút trong tay xuống, Mạc Lâm nói với Chung Mạn. "Chuyện này cô cứ mạnh tay làm đi, tôi sẽ thông báo cho bên xưởng may phối hợp toàn lực, nhất định phải xuất hàng đúng thời hạn!"
"Được." Cô xếp gọn lại tài liệu rồi đi ra ngoài với Trương Minh Nghi và Tiểu Triệu, bắt đầu bận rộn làm việc. Lúc này chuông điện thoại của Mạc Lâm chợt reo lên, là giám đốc hành chính của tổng công ty bên Mỹ nghe tin gọi tới.
"Nghe nói anh gặp phải phiền toái không nhỏ hả?"
"Vốn là thế, nhưng giờ đã giải quyết được rồi."
"Nhanh vậy sao? Lúc nãy tôi còn nghe tin một triệu bộ trang phục chuẩn bị được gửi bằng đường hàng không, hôm nay có phải là cá tháng tư không đấy?"
"10 phút trước tôi cũng nghĩ như anh. Nhưng bây giờ tôi gần như có thể chắc chắn là sẽ không có chuyện như vậy xảy ra." Mạc Lâm nhìn xuống làn đường đông nghịt xe cộ qua lại bên ngoài lớp kính cửa sổ, thảnh thơi trả lời.
"Ồ? Hình như bên anh có chuyện gì đó thú vị hả?"
"Thú vị? Tôi nghĩ anh nói đúng rồi đấy." Anh ta xoay ghế lại, quan sát Chung Mạn đang làm việc qua cửa kính. Có người nói người phụ nữ tự tin là người phụ nữ xinh đẹp nhất, trước giờ anh ta vẫn không tin. Nhưng lúc nãy nhìn thấy Chung Mạn ung dung xử lý toàn bộ vấn đề rõ ràng rành mạch, loại bỏ tất cả những rắc rối nhẹ nhàng như không, anh ta bỗng cảm thấy cả người cô đang thay da đổi thịt, tỏa ra khí chất tự tin, giống như nữ thần chiến tranh Athena hạ xuống trần gian, tao nhã khoan thai tiêu diệt kẻ địch không còn mảnh giáp.
Người có thể theo kịp suy nghĩ của anh ta không nhiều, người có thể nghĩ tới những điều anh ta không nghĩ được lại càng hiếm thấy, phải chăng cô gái Chung Mạn này là một trong số đó?
Xem ra một năm công tác này sẽ vô cùng thú vị.
"Willim, tôi bắt đầu thích quyết định cử tôi đến Trung Quốc của anh rồi."