Sau khi được nhận cả bộ sưu tập mùa đông của Benton, bầu không khí trong phòng làm việc lập tức chia rõ thành hai trận tuyến: Lâm Thành, Trương Minh Nghi và mấy người khác ngày nào cũng tăng ca, đến cả bước tới máy photo lấy tài liệu cũng vội vội vàng vàng, chỉ sợ lãng phí từng phút từng giây. Còn bên Lục Hữu Lương tuy chưa tới mức ăn không chờ chết, nhưng cũng không thể nói là bận rộn.
Chung Mạn thấy tình hình này không ổn, từng lo lắng kéo Lục Hữu Lương qua hỏi: "Tình thế của nhóm chúng ta rất không khả quan, anh... sẽ không sao chứ?"
"Em lo cái danh giám đốc chưa tới tay của anh chạy mất sao?” Lục Hữu Lương cười hỏi, anh ta chẳng hề căng thẳng, thậm chí còn nhún vai cười cười. "Giờ không tốt sao. Bận thì cứ để họ bận đi, chúng ta ngồi đợi phát lương là được."
"Anh ấy à, chẳng nghiêm túc gì cả." Chung Mạn thấy hai năm nay Lục Hữu Lương đều rất cố gắng, bình thường lại rất quan tâm cô. Cô không muốn anh ta bị chỉ trích vì mức kinh doanh không bằng nhóm của Lâm Thành. "Sẽ không sao thật chứ?"
"Em không thấy dạo này bọn họ không những không vênh váo nghênh ngang đi khắp nơi khoe mẽ nữa, mà lông mày còn ngày càng nhíu chặt sao?" Anh ta cười một tiếng, thấp giọng nói tiếp. "Nghe nói hàng mẫu họ làm đã bị Benton trả lại 4 lần. Vải vóc với phụ kiện đã đủ cả rồi, nhưng mẫu không được phê chuẩn thì không thể làm được. Em nói xem bọn họ đang có cả một tai họa to đùng chuẩn bị đổ ụp lên đầu, bên chúng ta thì có thể xảy ra vấn đề gì chứ?"
"Vậy hả..." Chẳng trách đám người ấy ai cũng xị mặt hết cả ra. Hai người đang mải nói chuyện thì thấy Mạc Lâm gọi hết người của nhóm Lâm Thành tới phòng họp. "Chuẩn bị cho lên thớt à?"
"Đương nhiên rồi, chuyện này mà làm không tốt, mặt mũi Mạc Lâm cũng chẳng tốt được. Nói không chừng còn bị điều về Mỹ luôn."
"Tới lúc ấy có khi thông báo thăng chức của anh cũng được gửi xuống đấy, có khi còn là tổng giám đốc nữa cơ." Lâm Thành lần này bị ngã ngựa, Mạc Lâm bị điều đi, người còn lại chẳng phải chỉ còn mỗi anh ta sao?
"Cái cô này, nói năng đúng là thẳng đuột." Anh ta gõ vào đầu cô một cái. "Mau làm việc đi, đừng chỉ biết tám chuyện."
"Gì vậy chứ, rõ ràng là anh nói trước." Cô đáng thương xoa xoa đầu, quay về tiếp tục làm việc.
So với không khí thoải mái bên ngoài, trong phòng hội nghị lại chuẩn bị đón một cơn bão táp.
"Bộ sưu tập này có 20 màu, mỗi màu là 50 000 chiếc. Giờ thời hạn giao hàng chỉ còn một tháng, hàng mẫu mới còn chưa làm ra, mấy người nói xem một triệu bộ trang phục làm thế nào mới giao kịp hả?" Mạc Lâm nói chất vấn nhưng không hề nổi giận mất lí trí mà nghiêm túc và bình tĩnh chỉ ra vấn đề. Ngược lại, đối tượng bị hỏi là Lâm Thành thì sợ hãi run rẩy, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng đều túa hết ra, ngẩng đầu thấy Mạc Lâm nhìn mình không hề có ý thiên vị. Anh ta hắng giọng, cười gượng nói:
"Là tại Benton quá kén chọn, lần trước nói là xúc cảm quá cứng, tới khi xả mềm rồi thì lại nói đồ bị xù lông. Mấy chuyện nhỏ này nếu là người khác đều sẽ đồng ý cho sản xuất luôn, mà cái lão Benton bụng dạ hẹp hòi này lại không chịu..."
"Benton kén chọn đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Khách hàng không cho làm ẩu, chúng ta lại đi trách người ta sao?" Thấy Lâm Thành định phủi sạch trách nhiệm, Mạc Lâm thấy hơi phản cảm. "Hơn nữa bị trả lại tận bốn lần. Hai lần đầu không được ưng thuận thì nên nói với tôi, để tất cả mọi người cùng xem xét, chứ không nên bưng bít giấu giếm trong nhóm mình. Với cả, làm một mẫu hàng tốn tận một tuần, anh xem như vậy có hợp lý không hả?"
Lâm Thành không tìm ra cớ lấp liếm liền vội vàng chĩa mũi nhọn về phía Trương Minh Nghi: "Minh Nghi, cô nói xem kiểu dáng đơn giản như vậy tại sao lại phải mất một tuần?"
"Đơn hàng đều giao tới bên xưởng rồi. Họ không hoàn thành sớm thì em cũng đâu còn cách nào..."
"Cô không biết đi thúc giục sao? Hàng trong xưởng nhiều như vậy, cô không nhắc riêng, bọn họ đâu biết thứ nào cần gấp thứ nào không gấp." Thấy vẻ lo sợ của Trương Minh Nghi , Mạc Lâm cũng không nặng lời nữa, chỉ nói: "Tôi thấy ý kiến mấy lần Benton gửi tới này đều nói là chúng ta không làm được theo yêu cầu đã đáp ứng, khiến bọn họ thất vọng tràn trề, thậm chí còn mất đi lòng tin vào công ty. Tôi muốn biết ban đầu chúng ta đã đáp ứng những gì?"
Tất cả ánh mắt trong phòng hội nghị đều đặt lên người Trương Minh Nghi, ai chẳng biết hợp đồng này là do cô ta đàm phán được.
"Tôi, tôi..." Cô ta ấp úng mãi không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Rốt cuộc có nên khai ra Chung Mạn không? Nếu khai ra, cô ta sẽ thành kẻ tiểu nhân cướp không lao của người khác, nhưng ban đầu Chung Mạn rốt cuộc đã đồng ý những gì? Có phải Chung Mạn đã nói linh tinh gì đó, thậm chí còn cố ý đào sẵn một cái hố đợi mình nhảy vào không? "Tôi xem lại trước đã..."
"Cô định thế nào vậy?" Thấy sắc mặt của Mạc Lâm càng ngày càng kém, Lâm Thành sốt ruột, quở trách Trương Minh Nghi một tràng. "Hợp đồng đều do cô đàm phán, sao có thể không nhớ ra chứ? Yêu cầu Benton đưa ra có thể tùy tiện đồng ý sao? Sao trước đó cô không xin ý kiến của tôi trước mà lại tự làm theo ý mình?"
Thấy Lâm Thành phủi sạch trách nhiệm, rõ ràng là muốn mình gánh cái tai họa lớn này, Trương Minh Nghi cuống đến độ mặc kệ tất cả, buột miệng nói: "Hợp đồng là do Chung Mạn đàm phán, chẳng liên quan gì tới tôi hết!"
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, Mạc Lâm lại bình tĩnh ngoài dự đoán: "Nói rõ ràng chuyện này xem nào."
"Cái tôi và Benton đàm phán chỉ là đơn hàng sản xuất mẫu mới nhất. Benton còn chưa đồng ý chốt đơn hàng, chứ đừng nói là giao cả bộ sưu tập mùa đông cho chúng ta làm."
"Thế rốt cuộc là như nào?" Mạc Lâm chỉ vào bản hợp đồng trên bàn có đóng dấu của công ty mình và Benton.
"Hôm đó chẳng phải chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm sao? Đơn hàng sản xuất hàng mẫu vốn đã được xử lý xong chỉ đợi xác nhận. Thế nên, thế nên tôi mới nhờ Chung Mạn xác nhận với Benton bên Mỹ thay mình. Hôm sau quay lại tôi cũng mới biết là đã đàm phán xong với Benton về bộ sưu tập này."
"Lúc đó vẫn chưa làm thật đúng không. Lúc giám đốc Lâm ký tên đóng dấu, cô có tìm hiểu về yêu cầu của Benton với lần hợp tác này và nội dung của bản hợp đồng không?"
"Chuyện này..." Lúc đó vui mừng quá, chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã ký rồi, đâu nghĩ tới nội tình lại phức tạp như vậy? "Tổng giám đốc Mạc, tôi nghĩ chuyện này Chung Mạn không thoát khỏi liên quan. Nói không chừng là cô ta nôn nóng tranh công, hoặc là định hãm hại chúng tôi nên mới tùy tiện đáp ứng yêu cầu của Benton, gây ra tình trạng tồi tệ như bây giờ."
Nếu như Chung Mạn muốn tranh công, cô ấy sẽ không giữ kín chuyện ký hợp đồng. Nếu nói là muốn hãm hại Lâm Thành... Chỉ cần Lâm Thành xem sơ qua hợp đồng là bóc trần được, là người thông minh thì sẽ không khờ khạo như vậy đâu.
"Gọi Chung Mạn vào đây."
Tiểu Triệu của nhóm Lâm Thành nghe lệnh ra ngoài dẫn Chung Mạn vào. Sắc mặt của mọi người trong phòng họp đều không tốt lắm, ánh mắt nhìn cô cũng không mấy thiện cảm. Chung Mạn cảm nhận được áp lực đang dồn đến, dè dặt hỏi: "Tìm tôi có việc sao?"
"Nghe nói hợp đồng của Benton là do cô đàm phán?"
Chung Mạn ngẩn người mất nửa giây, chẳng cần nhìn Trương Minh Nghi cũng biết là do cô ta nói ra, lúc này cũng không giấu giếm nữa, bình thản gật đầu. Trước vẻ ung dung thoải mái của cô, ngay cả kẻ quan sát người nhiều như Mạc Lâm cũng không khỏi khâm phục.
"Tôi muốn biết khi Benton ký hợp đồng đã đưa ra những yêu cầu gì."
"Yêu cầu?" Chung Mạn nghĩ ngợi một lúc, trả lời. "Cũng chẳng có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ là về giá cả và thời hạn giao hàng thôi. Tôi thấy đạt phù hợp với tiêu chuẩn của công ty nên đồng ý."
Thấy Chung Mạn nói chuyện nhẹ nhàng, người bên nhóm Lâm Thành bắt đầu sốt ruột, cảm thấy Chung Mạn cố tình làm dịu chuyện. Sự tình vốn không đơn giản như vậy, trong đó chắc chắn có âm mưu.
Mạc Lâm mở tài liệu ra xem, phát hiện giá cả và hạn giao hàng không những đạt được tiêu chuẩn của công ty, thậm chí còn có thể nói là khá dư dả. Thế nên anh ta gật đầu với Chung Mạn. "Đúng vậy, những điều kiện này không hề có vấn đề, tôi cũng đã xem qua hợp đồng, điều khoản rất bình thường." Về lý thuyết thì chúng đều không có vấn đề, Chung Mạn đã có thể lùi xuống, để đám người Lâm Thành từ từ hưởng thụ tai họa lớn này.
Đang lúc ngay cả cô cũng tưởng mình có thể ra ngoài, Mạc Lâm lại mở miệng: "Cô có thể nói xem Benton có yêu cầu gì với trang phục không?"
"Được." Tuy thấy hơi lạ, cô vẫn nói: "Dưới trướng Benton có rất nhiều nhãn hiệu, lần này trang phục nữ theo phong cách giản lược, sản xuất phải tỉ mỉ, xúc cảm phải xốp mềm, cần có sự thoải mái của chất len, nhưng không được quá mềm mại. Những điều này đều là nghe ông Benton nói, tôi..."
"Gì cơ? Benton nói với cô?" Trương Minh Nghi hỏi với vẻ không tin nổi.
"Đúng vậy, thì chính buổi tối hôm đó đấy." Chung Mạn tỏ vẻ nghi ngờ, không nghĩ chuyện này có gì đáng để ngạc nhiên. Cô không hề biết rằng Trương Minh Nghi và khách hàng tiếp xúc lâu như vậy mà chỉ nói chuyện với một phó giám đốc được hai câu. Ngay cả nhân vật hàng giám đốc còn chưa từng gặp, đừng nói tới tổng giám đốc hay thậm chí là người đứng đầu như ông Benton.
"Ông Benton còn nói gì với cô?"
"Chủ yếu nói về và yêu cầu với bộ sưu tập mùa đông lần này, ngoài đó ra thì không có gì đặc biệt." Mọi người còn định hỏi kĩ thêm, thư kí của Mạc Lâm đột nhiên gõ cửa đi vào, có chút sốt ruột nói: "Tổng giám đốc Mạc, bên Benton có người gọi điện tới."
"Chuyển cuộc gọi đi." Anh ta mở loa ngoài, để tất cả mọi người nghe được đối thoại giữa mình và giám đốc bên Benton. Sợ bị đối phương khiếu nại công ty mình có thái độ qua quýt, nhân viên không thể giải quyết vấn đề, Lâm Thành và những người liên quan đều run như cầy sấy.
"Ông Mạc, không phải bên tôi muốn nhắc tới, vụ này vốn không định sẽ giao cho bên ông. Do ấn tượng của ông Benton dành cho quý công ty vô cùng tốt, cảm thấy có thể tin tưởng được nên mới đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy, bây giờ..."
"Chúng tôi sẽ không phụ ý tốt của ông Benton, chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý. Tôi bảo đảm hàng mẫu mới nhất chắc chắn sẽ phù hợp với yêu cầu của Benton, hàng cũng có thể giao tới kho ở Mỹ theo thời hạn."
"Vậy sao?" Đối phương che ống nói, rầm rì nói chuyện với người ngồi cạnh một lúc. Bỗng dưng quăng ra một câu: "Ông Benton muốn nói chuyện với ông."
Ống nghe lập tức vang lên giọng nói dày dặn trầm thấp: "Ông Mạc sao? Tôi là Benton?
Mạc Lâm ngồi thẳng lưng, "Chào ông, xin lỗi vì chuyện này đã làm phiền tới ông."
"Ông Mạc, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi rất thất vọng về chất lượng sản phẩm và nhân viên của quý công ty. Hàng mẫu 4 lần đều không đạt yêu cầu, chẳng hề nghĩ xem phải cải thiện như nào mà còn đe dọa chúng tôi nhất định phải phê chuẩn cho sản xuất, nếu không sẽ kéo dài thời hạn giao hàng... Tôi hợp tác với nhiều nhà xưởng như vậy còn chưa gặp phải loại chuyện này."
"Có lẽ do cách dùng từ không ổn khiến ông hiểu lầm rồi, công ty chúng tôi vẫn luôn chú trọng chất lượng, sẽ không ép khách hàng phải chấp nhận hàng kém chất lượng." Ánh mắt của anh ta quét qua đám người Lâm Thành một cái, nói tiếp: "Tôi bảo đảm chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa."
"Tôi có thể tin ông, nhưng rất tiếc, tôi không tin tưởng nhân viên phụ trách xử lý." Benton nói xong, cương quyết đưa ra yêu cầu: "Ông chỉ có hai lựa chọn, một là lập tức thay người có liên quan, hai là sau này không hợp tác với Benton nữa."
Vì tình hình khách quan, cũng vì cảm nhận của cấp dưới, Mạc Lâm có ý muốn thay đổi quyết định của Benton. "Ông Benton, vụ này đang được nửa đường, hình như không phải lúc để đổi người. Hay là đợi xong vụ này, chúng ta quan sát thêm tình hình rồi hẵng quyết định?"
"Tôi cũng rất muốn thế, nhưng sợ tới lúc đó gửi máy bay cũng không kịp được. Ông phải biết là nếu sản phẩm không đến đúng giờ, bị tổn thất không chỉ riêng bên các ông. Chúng tôi đã đã mua lịch quảng cáo trên truyền hình và báo chí rồi, tới lúc đó ra quảng cáo mà trang phục lại chưa tới cửa hàng, hoặc là lãng phí tiền quảng cáo, đó đều không phải điều chúng tôi muốn thấy." Nói cho cùng, Benton cảm thấy nhóm Lâm Thành không có khả năng cải thiện. "Đúng rồi, tôi muốn biết cô gái lần trước đàm phán hợp đồng với tôi qua điện thoại có phụ trách công việc của Benton không?"
Ánh mắt của Mạc Lâm đặt lên người Chung Mạn, "Không."
"Chẳng trách." Câu nói vừa thốt ra, trên người Chung Mạn có thêm hơn mười ánh mắt thiếu thân thiện quét đến. "Ông Mạc, tôi trịnh trọng yêu cầu ông, sau này việc bên Benton phải do cô gái đó tiến hành. Nếu không thì cứ theo những gì tôi nói, sau này không cần hợp tác nữa."
Lần này Mạc Lâm thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý.
Cúp máy xong, sắc mặt của đám người trong phòng họp trở nên vô cùng khó coi, đến cả Chung Mạn cũng chau mày lại.
Không phải cô lo không biết phải đối mặt với đồng nghiệp khác như thế nào, mà là lần này lượng công việc nhất định sẽ tăng lên nhiều, tan làm đúng giờ đúng là chuyện hão huyền. Đây chẳng phải là bắt Minh Hi ngày ngày đối diện ngẩn người với bốn bức tường sao? Như vậy không những có thể bị rét bị đói, càng có nguy cơ kéo sự trầm tĩnh mới phá vỡ được quay trở lại, mất công cô đã cố gắng mấy tháng nay.
Ôi, sớm biết đã không tham hai ngàn tệ đó rồi.
"Đều nghe thấy rồi chứ?" Họa do đám người Lâm Thành gây ra, bản thân bọn họ đương nhiên không dám ho he nửa câu. Hơn nữa tuy khách bị Chung Mạn cướp đi, nhưng giờ là công hay họa thì cũng chưa nói chắc được. Nếu đến cuối cùng phải bồi thường thật, có cô chôn cùng cũng là chuyện tốt.
"Từ hôm nay trở đi, thành lập riêng một nhóm nhỏ về vụ Benton, do Chung Mạn và Tiểu Triệu phụ trách, Minh Nghi hỗ trợ. Có bất kỳ chuyện gì thì trực tiếp báo cáo với tôi." Mạc Lâm đảo mắt nhìn mọi người. "Có ý kiến gì không?"
Ai dám có? Thế là cứ như vậy liền quyết định.
Mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp. Chung Mạn vẫn ở lại bên trong chưa chịu đi.
"Có việc gì sao?"
"Tổng giám đốc Mạc, bây giờ khách hàng trong tay tôi cũng không ít, lại thêm cả Benton nữa, tôi đóng quân luôn ở công ty cũng không xử lý được. Anh cũng biết, nhà tôi còn có cậu em họ cần chăm sóc nữa..." Dù sẽ có nguy cơ gây sự phản cảm nhưng Chung Mạn vẫn chọn thương lượng với Mạc Lâm, tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho bản thân.
"Cô yên tâm, khách hàng trong tay cô, tôi sẽ để Hữu Lương tiếp nhận trước."
"Nhưng bên Benton nhiều việc như vậy, chỉ có tôi và Tiểu Triệu căn bản không đủ..." Kể cả lúc trời yên biển lặng cũng cần bốn năm người, huống chi bây giờ là mối lo sống còn cấp thiết.
"Còn có tôi mà." Mạc Lâm thấy cô nơm nớp lo sợ, không nhịn được cười nói: "Cô đừng nghĩ tôi nói lời khách sáo. Nếu các cô thật sự không làm hết việc, hoặc có gì cần giúp đỡ, cứ tới nói với tôi."
Anh là cấp trên, lẽ nào lại đi giúp chúng tôi làm việc vặt thật sao? Trong lòng Chung Mạn nửa tin nửa ngờ, nhưng Mạc Lâm đã nói mức này rồi, cô mà lằng nhằng nữa hình như không ổn lắm, chỉ đành nói:
"Thật sao? Vậy thì tốt quá. Không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước đây."
"Ừ." Nhìn theo bóng lưng của Chung Mạn, Mạc Lâm lại lâm vào trầm tư.
Cô ngại phiền phức như thế, lúc nên sợ thì lại không hề sợ sệt. Bình thường chẳng hề nổi trội, mà Benton lại nói rõ là cần có cô phụ trách. Rốt cuộc đâu mới là hiểu lầm, đâu mới là sự thật?