Tất cả mọi người ở trường trung học Hoằng Văn đều phát hiện ra bầu không khí trong trường đang dần thay đổi.
Trong nụ cười của hội con gái hiện ra vài phần nũng nịu, mặt mày đám con trai thì có thêm vài phần hân hoan, có thể nói là cả trường đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Đến cả tên đầu óc chậm chạp như Trương Dũng cũng phát hiện ra đám đàn em của mình cứ như đi vào cõi tiên, trên mặt đều mang theo nụ cười khó hiểu.
"Chúng mày sao thế, thằng nào cũng cười ngu, có phải cắn thuốc rồi không?" Ánh mắt hung ác của cậu ta lướt qua đám đàn em. "Chẳng phải tao đã bảo là không được đụng vào mấy thứ đó rồi sao?"
"Anh Dũng, bọn em đâu có." Đám đàn em xua tay lia lịa. Ai cũng biết Trương Dũng là con trai của sĩ quan cảnh sát, bọn họ đâu có gan dám vuốt râu hùm.
"Thế chúng mày bị sao? Trần Tam, mày nói đi."
"Em, chuyện này... Không sao đâu anh." Trên mặt Trần Tam hiện lên một tia ửng đỏ đáng ngờ. Trương Dũng đang thấy quái lạ, Lý Tứ đứng bên cạnh đã nhanh nhảu mở miệng. "Gì mà không sao đâu chứ, còn không phải con bé Trương Lộ nó thích thầm bấy lâu nay cuối cùng cũng dịu dàng hòa nhã nói chuyện với nó rồi sao. Đương nhiên là nó phải vui như mở cờ trong bụng rồi."
"Chẳng phải mày cũng thế sao. Mày dám nói hồi trưa mày không đi ăn cơm với Hà Kiều không?" Trần Tam phản đòn, mặt Lý Tứ cũng đỏ lên ngay tắp lự, bắt đầu cùng Trần Tam chế nhạo lẫn nhau.
"Stop!" Trương Dũng thật sự không chịu nổi cảnh hai tên này đang yên đang lành tự nhiên cãi nhau như vậy. "Chẳng phải chúng mày bảo từ sau khi thằng câm kia tới, đám con gái kia đều không để ý đến chúng mày nữa à? Sao bây giờ lại hòa hảo rồi?"
"Bọn em cũng có biết đâu. Hôm đấy bọn em đang định đi ăn cơm, Lý Linh đột nhiên chạy tới rủ bọn em đi ăn cơm chung. Bọn em hỏi thử thì thấy bảo có tận mấy đứa con gái đều đi cùng..."
"Sau đấy chúng mày liền chảy nước miếng mà lập tức đồng ý đúng không?"
Trần Tam và Lý Tứ sờ đầu cười ngu, coi như thừa nhận.
"Sao tự dưng hội đấy lại muốn kiếm chúng mày ăn cơm chung?"
"Việc này..." Trần Tam vốn không muốn nói, bị Trương Dũng lườm cho một cái đành phải lúng túng khai báo: "Tại vì Diệp Minh Hi nói một mình nó là con trai ăn cơm cùng với một đám con gái thì rất kỳ quái. Nên hội đấy mới kiếm bọn em ăn cơm chung."
Trương Dũng nghe xong liền cảm thấy mấy tên này thật thiếu khí phách, nhưng mà nhìn chúng nó vui tới mức... Thôi kệ, chỉ cần không đụng chạm tới mình, cậu ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi chia rẽ uyên ương.
Bên phía Tần Tâm Lan nghe được chuyện này, phản ứng lại khác hẳn Trương Dũng. Cô ta suy nghĩ sâu xa, lần đầu tiên cảm thấy tên Diệp Minh Hi này không đơn giản như tưởng tượng.
Đám con trai thích hội con gái, hội con gái lại thích Diệp Minh Hi. Thế nên đám con trai kia mới nhằm vào Diệp Minh Hi mà gây khó dễ. Bây giờ Diệp Minh Hi không những không gây trở ngại, ngược lại còn là cầu nối để bọn họ được làm quen và tiếp cận đứa con gái mình thích. Vậy thì sao đám con trai kia còn có thể bắt nạt cậu ta nữa, bọn họ bảo vệ cậu ta còn không kịp nữa là!
Chỉ vài động tác đã dễ dàng xoay chuyển được tình thế bất lợi suốt mấy tháng nay. Thật sự khiến cho kẻ kiêu ngạo như cô ta cũng không khỏi bội phục.
Nhưng nếu cậu ta có thể xoay chuyển tình hình dễ như vậy, tại sao phải chịu đựng bị bắt nạt mấy tháng mới hành động? Là vì có cao nhân chỉ dẫn, hay là cậu ta đang mưu toan điều gì?
Nghĩ không bằng làm, cô ta sửa sang lại nếp nhăn trên váy đồng phục rồi đứng dậy đi tới lớp của Diệp Minh Hi.
Còn chưa vào phòng học, cô ta đã nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ hòa thuận ở bên trong. Cô ta dừng lại trước cửa lớp, thấy học sinh cả lớp đang lộn xộn quây lại thành một vòng tròn, anh một câu tôi một câu nói chuyện rôm rả. Cô ta quan sát một lúc, nhận ra Diệp Minh Hi không phải trung tâm của đám người này, thậm chí cậu ta còn không nói năng gì. Cho dù cả đám cùng ồn ào thì cậu ta cũng không hùa theo, chỉ mỉm cười vui vẻ.
Thấy cậu rõ ràng không hề có năng lực lãnh đạo người khác, Tần Tâm Lan dần thấy yên tâm. Lúc này đám người vừa chuyển sang chủ đề khác, ánh mắt của Lý Linh cuối cùng cũng rảnh rỗi mà nhìn thấy Tần Tâm Lan, giơ tay chào hỏi cô ta: "Tâm Lan, sao chị lại có thời gian tới đây?"
"Em toàn không chịu nghe máy, chị không tới sao được?" Nhà họ Lý và nhà họ Tần có quan hệ thân thiết, hai người lại quen nhau từ nhỏ. Vậy nên Tần Tâm Lan không tỏ vẻ tự đại kiêu ngạo trước mặt Lý Linh.
"Vậy sao?" Lý Linh lôi điện thoại ra nhìn, quả nhiên thấy có vài cuộc gọi nhỡ, chỉ đành cười nói. "Xin lỗi nha, tìm em có chuyện gì sao?"
"Chẳng phải vì buổi tụ tập hôm chủ nhật sao. Lần này bọn họ nói muốn đi biển, du thuyền thì dùng cái của nhà chị, em sẽ tới chứ?" Mấy buổi tụ tập bạn bè cùng trang lứa này trước giờ Lý Linh đều không từ chối. Cô ta vốn dĩ không cần phải lo lắng, đây chỉ là kiếm cớ để tới quan sát thôi. Ai ngờ câu trả lời của Lý Linh lại khiến cô ta ngạc nhiên vô cùng.
"Chủ nhật tuần này không được đâu, hội bọn em vừa bàn nhau đi nướng thịt xong." Lý Linh áy náy nói.
"Nướng thịt? Tới nhà em sao?"
"Không phải đâu. Bọn họ muốn đi chơi ở ngoại ô, chỗ đấy em còn chưa từng tới." Lý Linh hào hứng nói. Lúc này mấy người ở sau lưng cô ấy cũng đang nói tới chuyện thú vị gì đó, cười ha ha cả lên. Cô ấy thấy vậy liền muốn quay lại nghe xem là chuyện gì. Tần Tâm Lan thấy thế cũng biết mình nên đi rồi, lòng dạ lại rối bời hơn cả trước lúc tới.
Lúc nãy trong đám người kia, có một nửa là phe phái của Trương Dũng, một nửa thì ngày thường cũng thân thiết với mình giống như Lý Linh. Vậy mà bây giờ Lý Linh sẵn sàng bỏ buổi tụ tập với cô ta chỉ vì cái vụ nướng thịt gì đó. Có phải như vậy đồng nghĩa với việc người của hai phe phái đang có xu hướng hòa thuận, thậm chí hòa hợp thành một nhóm mới không? Điều này có phải là vì Diệp Minh Hi không hề giúp đỡ cô ta như suy đoán, ngược lại còn cố ý làm suy yếu sức ảnh hưởng của cô ta ở trường Hoằng Văn không?
Thật sự không thể chấp nhận được.
Nhất định phải nghĩ cách khiến hai bên tiếp tục đối đầu nhaumới được
Cô ta quan sát mất vài ngày, phát hiện tên đàn em Trần Tam của Trương Dũng có quan hệ khá tốt với Trương Lộ. Cô ta tìm cách khiến tên này và đứa con gái khác lôi lôi kéo kéo, lại "vừa khéo" bị Trương Lộ phát hiện, kết quả?
Nhìn thấy vành mắt Trương Lộ ửng đỏ, nước mắt rưng rưng tức tối bỏ đi, đám con gái đứng cạnh tức giận lườm nguýt Trần Tam, cô ta hài lòng nở nụ cười.
Cô ta an tâm chờ đợi trường học quay trở lại như cũ. Ai ngờ chỉ sau một hôm, Trần Tam và Trương Lộ lại công khai mối quan hệ người yêu, còn thắm thiết lượn qua lượn lại trong trường.
Cô ta không hề tỏ vẻ tức giận, chỉ tới chỗ Lý Linh dò hỏi.
"Chẳng phải vì họ trong cái rủi có cái may sao. Hôm đấy Trương Lộ vô cùng tức giận, về tới lớp còn khóc to cơ. Bọn em hận không thể làm thịt tên Trần Tam, đến cả Lý Tứ cũng bảo muốn gia nhập hàng ngũ xử tội cậu ta."
"Thế sao lại không sao nữa rồi?"
"Mọi người vốn định chặn tên đó lại, nhưng Minh Hi nói đó có thể là vì hiểu lầm rồi chạy đi nói chuyện với Trần Tam mất cả buổi. Chị biết cậu ta có phản ứng như nào không?" Lý Linh nhớ tới cảnh tượng hôm đó, không khỏi cười ha hả. "Tên đó vô cùng hoảng hốt, mặt mày nhăn nhó liên hồi. Lúc giải thích với Trương Lộ giọng nói còn run rẩy không nói nên lời. Em đoán nếu Trương Lộ không tha thứ cho cậu ta, chắc cậu ta sẽ quỳ xuống khóc lóc luôn đấy."
"Buồn cười vậy sao?" Tần Tâm Lan hưởng ứng cười vài tiếng.
"Không phải thế sao? Tên đó còn tranh thủ tỏ tình luôn, chị không được thấy phản ứng của Trương Lộ đâu. Cậu ấy vốn đang cực kì tức giận, vừa nghe thấy Trần Tam tỏ tình liền nín khóc mỉm cười, còn càng cười càng to, mở cờ trong bụng luôn." Lý Linh cười xong lại thở dài một hơi, "Kết quả là hại bọn em hôm nào cũng phải nhìn đôi này thắm thiết tới đui mắt."
Lúc này thì Tần Tâm Lan không còn cười nổi. Cô ta gần như có thể khẳng định được là Diệp Minh Hi đang cố tình gây khó dễ cho cô. Cậu ta không chỉ giải trừ được mối nguy của mình, còn khiến mọi người đoàn kết gắn bó hơn.
Cậu ta muốn trở thành người đứng đầu mới của trường trung học Hoằng Văn ư?
Đừng có mơ!
Một hôm nọ sau khi tan học, Tần Tâm Lan chặn lại Diệp Minh Hi đang định đi về nhà, quyết định nói toạc hết ra, còn hơn là cứ đau đầu đoán này đoán nọ.
"Diệp Minh Hi, cậu đang có ý đồ gì?"
Cậu ngẩng đầu nhìn cô ta, mặt mày ngơ ngác.
"Đừng vờ vịt nữa, giỏi giở thủ đoạn như vậy mà không hiểu tôi nói gì sao?"
"Tần tiền bối, em thật sự không hiểu." Diệp Minh Hi lắc đầu, phản ứng bình thường tới mức không thể bình thường hơn. Nhưng điều này lại xảy ra trên người một kẻ trước giờ luôn lầm lì ít nói như Diệp Minh Hi, càng bình thường thì càng bất bình thường!
"Tôi cảnh cáo cậu, đừng tưởng dùng chút mánh khóe là có thể thành công. Phải biết hiện thực vốn tàn khốc, loại nhân vật nhỏ bé như cậu căn bản không có khả năng làm nổi chuyện lớn." Cô ta buông lời độc ác xong, ngữ khí dịu xuống, mỉm cười nói. "Nhưng nếu cậu bằng lòng, tôi có thể giúp cậu đối phó những kẻ như Trương Dũng."
Diệp Minh Hi nghiêng đầu, nhìn cô khó hiểu.
"Tuy nói thế lực trong trường chia làm hai, nhưng bàn đến trí tuệ và thủ đoạn, chỉ cậy vào tên Trương Dũng hữu dũng vô mưu thì căn bản không thể đấu được tôi. Cậu là một đứa trẻ thông minh, hiển nhiên nên biết phải chọn phe nào."
Diệp Minh Hi chớp chớp mắt, nhìn Tần Tâm Lan một hồi lâu, ngây thơ cười một cái: "Tiền bối, em thật sự không hiểu ý chị."
Cô ta đang định tiếp tục khuyên nhủ, vài nữ sinh ở gần đó đi tới, nghi ngờ nhìn hai người bọn họ đang trong bầu không khí vô cùng kỳ quặc:
"Minh Hi, không phải đã nói là đi cùng bọn mình sao? Cậu còn có việc à?"
"Không." Cậu lắc đầu, lễ phép nói với Tần Tâm Lan. "Tiền bối, nếu không còn chuyện gì thì em đi trước đây."
Tần Tâm Lan có thể nói gì đây? Chỉ có thể uất hận tới nghiến răng ken két, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Minh Hi.