Chung Mạn kéo lê cơ thể mệt mỏi ra khỏi trung tâm dạy thêm, vừa ngẩng đầu lên còn tưởng mình nhìn lầm, nhìn kĩ thêm lần nữa mới xác định là không hề nhầm lẫn chút nào, tâm trạng nhanh chóng chùng xuống. Cô không biết nên cố ra vẻ mỉm cười hay là đau khổ xin tha nữa. Kết quả là khuôn mặt cứng đờ tới mức không thể cứng thêm được nữa, không thể làm ra biểu cảm nào cả.
Mạc Lâm ung dung đứng cạnh xe của mình, mỉm cười với cô.
Thấy tổng giám đốc đích thân tới chặn đầu, cô có ngốc đến mấy cũng biết sự việc đã bị bại lộ. Làm việc xấu sớm muộn cũng phải trả giá, nhưng có phải chủ nợ này tới quá nhanh rồi không hả?
Tại sao không thể để cô âm thầm chống đỡ qua khoảng thời gian này, tìm được biện pháp khác rồi bỏ việc làm thêm, để tất cả trở lại như cũ chứ?
Đúng là không nên ôm tâm lý gặp may mà.
Chung Mạn buồn bực nhìn Mạc Lâm đang mỉm cười ở trước mặt. Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, bình tĩnh đi đến mặt anh, chậm rãi nói ra từng chữ một: "Sáng mai đi làm tôi sẽ đặt đơn từ chức lên bàn anh."
Mạc Lâm nghe vậy thì nhướn mày, "Đơn từ chức?"
"Tôi tự ý đi làm thêm, lại còn làm phiền tổng giám đốc Mạc tới tận nơi chặn cửa, thật xấu hổ. Tôi sẽ không khiến anh phải khó xử, ngày mai tôi sẽ tự nộp đơn từ chức." Chung Mạn chán nản tuyệt vọng, lần này tìm được việc làm thêm nhưng lại mất toi công việc chính. Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, nhưng nếu không trộm gà thì lại không sống nổi.
Mạc Lâm cười nhìn chằm chằm vào cô, nhìn tới khi cô thật sự muốn mắng một câu "Nhìn gì mà nhìn", cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng, vừa nói xong liền làm cô cảm thấy hoang mang.
"Khả năng giải thích của tôi tệ đến vậy sao, đến mức cô tan làm rồi còn phải tới đây học thêm nữa à?"
Bảo Mạc Lâm đang che đậy cho mình thì đúng là kẻ ngốc nói mớ. Cách giải thích duy nhất chính là từ chức vẫn không đủ.
"Tôi có thể từ chức ngay lập tức, cũng không cần phụ cấp thôi việc. Nhưng tôi sẽ không bồi thường đâu." Chung Mạn biết có một số công ty sẽ lấy cớ bắt được thóp của nhân viên để ép họ tự từ chức, quá đáng hơn thậm chí còn bắt họ “bồi thường tổn thất cho công ty”. Bảo cô tự mình đi còn dễ ăn nói, bắt cô đền tiền thì hai chục vạn cái không được nhé.
"Tôi chưa từng nghe thấy chuyện đi học thêm cũng phải đền tiền." Mạc Lâm vẫn nói rất nhẹ nhàng bình tĩnh.
Chung Mạn nhận thấy anh ta đang trêu chọc mình liền không khỏi thấy tức giận. Nhưng chuyện này mình đuối lý, mình mới là người sai. Còn anh ta vẫn luôn đối xử với mình không tệ, thời gian nghỉ trưa còn cùng nói chuyện cười đùa. Cô đành nén giận, nói: "Tổng giám đốc Mạc, anh đừng đùa tôi nữa. Muốn tôi lấy cái chết để tạ tội hay diễu phố thị chúng, anh cứ thẳng thắn nói với tôi đi."
"Cô muốn đi đâu vậy? Tôi chỉ tình cờ đi qua, thấy cô nên tới chào hỏi thôi."
Thái độ của Mạc Lâm thật sự làm cho Chung Mạn bị hồ đồ, không đoán nổi anh ta đang muốn gì. Nhưng nếu anh ta đã tự lấy lý do này, cô đâu có ngu mà tiếp tục đòi từ chức nữa. Chung Mạn lập tức thuận nước đẩy thuyền: "Cảm ơn tổng giám đốc Mạc, thời gian cũng không còn sớm, mai chúng ta gặp lại nhé."
Chung Mạn kéo túi xách của mình định đi, Mạc Lâm lại nói: "Thời gian đúng là không sớm nữa, buổi tối đi đường một mình không an toàn, để tôi đưa cô về." Anh ta nói xong liền mở cửa ghế phụ của chiếc BMW đằng sau ra, còn đưa tay ra làm động tác mời.
"Đâu dám làm phiền anh, tôi tự về được rồi." Nói xong Chung Mạn lại đi thêm hai bước. Tưởng chừng như đã sắp thoát được, giọng nói của Mạc Lâm lại thong thả vang lên từ phía sau.
"Không biết trung tâm dạy thêm này tốt không nhỉ? Nghe nói ở công ty có rất nhiều người đều đang tìm trung tâm dạy thêm cho con mình."
Chung Mạn nghe xong cũng mặc kệ cấp bậc lễ nghĩa, lao tới đứng trước mặt Mạc Lâm, tức giận hỏi: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Cô thật sự nổi giận rồi, nói muốn từ chức thì giả ngu, muốn đi lại không cho, thế là thế nào? Ăn no rửng mỡ rồi tới đùa giỡn cô sao?
Chung Mạn cứ liên tục hỏi vấn đề này. Nhưng không phải anh ta không muốn trả lời mà là thật sự không biết cách trả lời. Chẳng qua anh ta cảm thấy cô xứng đáng được đối xử tốt hơn, vậy nên anh ta mới tìm tới đây.
Vấn đề mà ngay cả anh ta cũng không biết đáp án, kêu anh ta trả lời thế nào?
Tất nhiên, anh ta sẽ không kể ra thứ cảm xúc không thể nói thành lời này cho Chung Mạn, chỉ phun ra một câu:
"Trời tối gió lớn, lên xe trước đã."
Chung Mạn biết nếu cô không lên xe thì Mạc Lâm sẽ không chịu đi. Nhưng tại sao anh ta cứ nhất định phải bắt cô lên xe cho bằng được? Trong đầu xẹt qua vài tin tức báo lá cải, cô cảnh giác quan sát người đàn ông lịch sự nho nhã trước mặt. Anh ta có tiền có quyền, cái gì cũng có, có tiền đồ rộng mở chờ đợi, nếu dám làm gì với mình thì chắc chắn đầu óc có vấn đề. Khoảng thời gian làm việc chung này, cô thấy anh ta vẫn được tính là người bình thường... Cô đắn đo một lúc rồi mới lên xe.
Mạc Lâm hỏi địa chỉ, Chung Mạn thật thà nói ra. Sau đó hai bọn họ không có chủ đề để nói tiếp nữa. Chung Mạn không định tự dưng đi kiếm chuyện để nói, Mạc Lâm lại không mở lời, cũng không bật radio hay phát nhạc gì cả. Kết quả là trong xe chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Cứ im lặng như vậy cho tới lúc đến dưới lầu nhà Chung Mạn, cuối cùng cô cũng tìm được lời để nói: "Là chỗ này."
"Ừ." Mạc Lâm dừng xe. Trước khi Chung Mạn xuống xe đóng cửa, cô lại nhìn Mạc Lâm một cái. Anh ta vẫn cứ mỉm cười như cũ, cô chỉ đành nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà."
"Đừng khách sáo."
Lại im lặng lần nữa. Chung Mạn đóng cửa xe rồi lên lầu, trong lòng không khỏi thấy khó hiểu trước hành động kì lạ của Mạc Lâm.
Nếu nói Mạc Lâm tự dưng lên cơn thì một lần còn chấp nhận được. Nhưng ngày hôm sau, khi Chung Mạn bước ra khỏi trung tâm dạy thêm, cô lại nhìn thấy Mạc Lâm. Quả thật cô có nghĩ thế nào cũng không ra mục đích của anh ta là gì.
"Tổng giám đốc Mạc, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Mạc Lâm chỉ mỉm cười mời cô lên xe. Kết quả vẫn giống như tối hôm trước, Chung Mạn được đưa về nhà trong im lặng.
Ngày thứ ba, Chung Mạn đã không còn thấy lạ khi lại thấy Mạc Lâm đứng chờ trước cổng trung tâm.
"Tôi nói này, anh thật sự rảnh rỗi lắm sao?" Mỗi ngày cố định đúng bảy giờ tối lại tới đùa giỡn cô một bữa.
Mạc Lâm vẫn cười cười không nói như cũ, chỉ nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô. Chung Mạn nhún vai ngồi vào. Lần này anh ta không khởi động xe ngay mà lấy vài thứ ở bên cạnh đưa cho Chung Mạn.
"Chắc cô đói rồi đúng không?"
Chung Mạn nhận lấy, thấy có vài chiếc bánh bao và một ly trà sữa. Chiếc bánh trên tay còn đang nóng hổi. Lúc này cô bỗng nghĩ tới một khả năng mà cô chưa từng nghĩ đến...
Không phải mắt Mạc Lâm bị đui mà nhìn trúng mình đấy chứ?
Cô liếc trộm về phía anh ta, thấy anh ta đang tập trung khởi động xe, lái về hướng nhà cô.
Anh ta không chịu nói chuyện, bánh bao trong tay cô lại thành vấn đề nan giải. Nếu Mạc Lâm thật sự có suy nghĩ đó, cô ăn rồi chẳng phải là ngầm ưng thuận sao? Cô không thể bán mình chỉ vì một cái bánh bao được. Nhưng nếu không ăn, mà bây giờ lại không thể quấy rầy anh ta lái xe, thì không lẽ cô cứ ngu ngốc cầm bánh bao tới tận dưới lầu nhà mình, sau đó nói với anh ta là "Trả bánh bao cho anh" sao?
Mạc Lâm giả vờ chuyên tâm lái xe nhưng không hề bỏ lỡ cảnh tượng Chung Mạn phát sầu với cái bánh. Anh ta cảm thấy buồn cười, nhưng biểu cảm trên mặt lại không hề có sự thay đổi, chỉ im lặng chờ đợi phản ứng của cô.
Cô cầm chiếc bánh bao nghĩ ngợi mất tận năm phút, cuối cùng đau lòng hạ quyết tâm, cắn một miếng thật lớn. Mạc Lâm thấy thế, ý cười trên mặt càng thêm sâu, sức đạp ga dưới chân cũng nhẹ đi một chút, để Chung Mạn có đủ thời gian ăn hết trước khi tới nhà.
Chung Mạn ăn xong bánh bao chưa được bao lâu, xe đã dừng lại dưới lầu nhà cô. Cô không xuống xe ngay mà quay sang nhìn Mạc Lâm:
"Tổng giám đốc Mạc, anh cứ nói thẳng ra đi. Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Mạc Lâm cũng quay sang chăm chú nhìn cô, nhưng vẫn không chịu nói gì. Chung Mạn có kiên nhẫn tới mức nào thì ba ngày này cũng bị mài mòn hết rồi. Cô không thèm vòng vo tam quốc nữa, nói thẳng với anh: "Tổng giám đốc Mạc, tôi không biết anh muốn như nào. Nhưng nếu anh nghĩ nắm được thóp của tôi là có thể đùa giỡn tôi, vậy thì rất xin lỗi, anh nhầm rồi. Nếu anh còn không nói rõ ý đồ của mình nữa, tôi cũng không rảnh hầu anh chơi tiếp đâu."
Nói xong, Chung Mạn nhìn ngược lại Mạc Lâm với vẻ mặt không nhượng bộ, quả quyết nói: