Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1092: Khuấy Đục Nước Trong (1)

Chương 1092: Khuấy Đục Nước Trong (1)


Những chuyện ồn ào liên quan đến Cuồng bang đêm qua còn chưa chấm dứt, sáng sớm hôm nay Dương Triệt lại bị người ta ám sát trong khi đang lái xe tới trường học, viên đạn bắn xuyên lớp trần thép của chiếc xe trúng ngay đầu hắn.

Dương Triệt là chính là cháu trai của Dương Phương – trưởng lão Dương gia, người nào có thâm cừu đại hận với hắn?

Đáp án không cần nói cũng biết.

Băng Sát thủ!

Cái cách Băng sát thủ ra tay với Dương gia cũng giống như cách đối phó với Trần gia năm nào. Lần đó hắn tiêu diệt Đao hội, sau đó tiêu diệt luôn Trần gia. Còn lần này, đầu tiên là tiêu diệt Cuồng bang, sau đó ra tay tập kích người của Dương gia.

Chỉ là lúc này đây đã có người đưa ra ý kiến khác. Năm đó những người họ Trần bị Băng sát thủ giết chết đều là những nhân vật nắm giữ vị trí hết sức quan trọng trong giới chính trị hoặc thương nhân, tại sao lần này hắn lại bắt đầu ra tay với một người vẫn còn đang đi học? Chẳng lẽ chỉ vì hắn là cháu của Dương Phương?

Không ai biết được câu trả lời, bởi vì vốn không ai biết Băng Sát thủ bây giờ đang ở đâu, hắn cũng sẽ không tự mình xuất hiện chỉ để minh oan. Do đó, mọi người tự nhiên cho rằng Dương Triệt chính là bị Băng sát thủ giết chết.

Dương gia. Dương Phương đang ngồi trên ghế cao, cơ thể cũng không nhịn được mà khẽ run rẩy. Ở phía dưới, con trai và con dâu hắn đều đang khóc rống lên. Trước mặt bọn họ là một cái xác đã lạnh như băng, trên đỉnh đầu có một lỗ máu cực lớn.

Dương Triệt năm nay mới hai mươi tuổi. Mặc dù hắn là một kẻ lỗ mãng, háo sắc lại thích khoe khoang, nhưng dù sao hắn cũng là đứa cháu trai duy nhất của Dương Phương. Hiện tại thi thể của đứa cháu trai đang nằm trước mặt mình, Dương Phương cũng hiểu từ nay hắn không còn người nối dõi rồi.

Ngẩng mặt lên, Dương Phương cố gắng nuốt hết nước mắt hòa nước miếng vào bụng. Cho dù những người khác ở Dương gia đều chết sạch, dù người chết là anh trai hay em trai của hắn đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không đau buồn như thế, thậm chí có lẽ còn không rơi một giọt nước mắt. Tại sao mục tiêu lại chính là đứa cháu trai duy nhất của hắn chứ?

Đột ngột mở mắt, trong ánh mắt của Dương Phương toát ra một sự căm thù vô hạn. Nghiến chặt hàm răng, từ trong kẽ răng hắn lạnh lùng gằn từng chữ: “Sở Nguyên!”

Cùng lúc đó, trên đường Vĩnh Định, Dương Chí Cao đang cùng bồ nhí của hắn đi dạo phố mua đồ. Dương Chí Cao là em trai của Dương Chí Viễn, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Hắn không có được thiên phú về võ thuật giống như anh trai, từ lúc bảy tuổi đã được bồi dưỡng theo hướng trở thành thương nhân. Bây giờ trong tay hắn đang nắm giữ một công ty quy mô vừa của Dương gia. Tuy là sản nghiệp của Dương gia nhưng dù sao trên danh nghĩa hắn cũng là phó tổng giám đốc, bình thường lợi dụng chức vụ cũng đút túi được không ít tiền. Hắn lại dùng khoản tiền tham ô này mang cho hai cô bồ nhí ở ngoài.

Cô gái đi cùng với Dương Chí Cao nhìn qua chưa tới hai mươi lăm tuổi, cách ăn mặc cùng trang điểm cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là trên người mặc toàn hàng hiệu, áo khoác lông thú lại càng có giá trị cực kỳ lớn. Túi xách trong tay cô cũng đáng giá hơn bốn vạn. Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, bất kể là dung nhan hay vóc dáng cô gái này vẫn là hàng cực phẩm, nếu không cũng khó có cơ hội lọt vào mắt xanh của Dương Chí Cao. Trên đường đi, tất cả mọi người cả nam lẫn nữ đều hướng ánh mắt vào người cô, nam thì nhìn khuôn mặt cô, nữ lại nhìn vào quần áo và túi xách của cô mà hâm mộ không thôi.

Dương Chí Cao ở bên cạnh cứ vênh vênh tự đắc mà đi tới, không quan tâm việc cô gái của mình bị người ta nhìn chằm chằm. Nhìn cô cô xinh đẹp động lòng người đi bên cạnh, trong lòng hắn cũng không tránh khỏi có chút đắc ý. Từ trước tới nay hắn chỉ để ý tới 2 người con gái, một người là Dương Tư Vũ, người còn lại chính là cô cô bên cạnh. Hiện tại Dương Tư Vũ đối với hắn đã là quá xa vời, còn cô gái bên cạnh hắn đây vẫn còn đang học đại học. Dưới sức hấp dẫn của hàng đống quà cáp tiền bạc mà hắn bỏ ra, cuối cùng bốn ngày trước cô gái này cũng đã đồng ý. Nghĩ đến việc nằm đè lên cô, nhìn vẻ mặt cầu xin của cô lúc đấy, Dương Chí Cao chỉ cảm giác khí nóng bốc lên trong người.

Đàn bà, quả nhiên là có thể dùng tiền để mua chuộc được. Dương Chí Cao không khỏi đắc ý với ý nghĩ này, đáng tiếc trước đây tại sao hắn lại không biết dùng tiền để đưa tiện nhân Dương Tư Vũ kia lên giường nhỉ?

Ngay lúc Dương Chí Cao còn đang ảo não vì việc trước đây không chiếm đoạt được Dương Tư Vũ thì đột nhiên “Phanh” một tiếng, đầu hắn phun ra một lỗ máu, mắt trợn trừng mà ngã về phía sau.

Cô gái đi cùng hắn không kịp phản ứng, nhìn thấy trên đầu Dương Chí Cao có một lỗ máu lớn, nhìn vào còn thấy một mảng màu hồng - hỗn hợp của máu và óc - ghê người, vô thức hét lên một tiếng “A!” chói tai.

Cùng lúc đó, ở sân thượng một tòa nhà cao tầng cách đường Vĩnh Định một con đường, một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi có mái tóc màu cà phê khẽ cười lạnh. Tiếp đó hắn bình tĩnh tháo dỡ khẩu súng ngắm trong tay thành một đống linh kiện, cất từng thứ vào trong cái túi đặt ở bên chân. Bỗng nhiên qua khóe mắt hắn thoáng thấy giống như có một người đang đứng sau lưng. Gã đàn ông tóc màu cà phê bị dọa lùi về phía sau một bước, bàn tay theo bản năng lần tới bên hông, nơi hắn giắt khẩu súng ngắn.

Người đứng đối diện bỗng nói lên một tràng tiếng Anh lưu loát: “Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không rút súng ra đâu. Bởi vì chắc chắn ngươi sẽ chết trước ta đấy.”

Gã đàn ông tóc cà phê giật mình, sợ hãi trong thoáng chốc rồi bình tĩnh trở lại. Hắn biết rõ lời mà kẻ kia vừa nói là thật, mặc dù kẻ kia hai tay vẫn khoanh tròn trước ngực, không có vẻ gì là đang chuẩn bị rút súng ra đấu với hắn nhưng hắn có cảm giác chỉ cần hắn tiếp tục hành động chắc chắn người phải chết sẽ chính là hắn.

Hai mắt hắn nhìn thẳng vào người thanh niên không biết xuất hiện từ lúc nào. Nhìn qua thì tên này còn rất trẻ, cùng lắm cũng mới chỉ khoảng ba mươi tuổi. Tóc màu đen, gương mặt mang đậm nét người phương Đông nhưng lại có màu da màu trắng, sống mũi thẳng, còn có một đôi mắt màu xanh đặc trưng của người phương Tây.

Khi ánh mắt hắn nhìn tới cái khuyên tai được đeo ở tai trái người thanh niên kia, đồng tử trong mắt hắn bỗng co rút lại, miệng thốt ra mấy từ: “Là ngươi.”

Bây giờ rốt cục hắn đã hiểu tại sao kẻ kia có thể tiến tới đứng cách hắn không tới 10 mét không phát ra một tiếng động, mà hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra.

Bởi vì kẻ mà hắn đang phải đối mặt chính là Death Knight (Tử Vong Kỵ Sĩ). Trong giới Hắc đạo có người còn gọi hắn là quỷ mị sát thủ trong truyền thuyết.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch