Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 454: Huyết Lãnh, Đồ Đao Tái Hiện 2 (1)

Chương 454: Huyết Lãnh, Đồ Đao Tái Hiện 2 (1)


- Hoàng Hậu ?

Hàn Nguyệt Dung vẫn không có một lần trả lời. Mười Một trong lòng dâng lên một cảm giác không lành.

Cuồng Triều hỏi:

- Sở Nguyên, cô ấy có khi bị ngất rồi ?

- Ngươi lần cuối liên lạc là lúc nào ?

Mười Một đi đến cửa phòng đầu tiên.

- Khi ngươi ở tại Ngân Thiên.

Mười Một nhanh chóng tìm một lần trong gian phòng nhưng không có phát hiện gì, đi ra khỏi phòng còn chưa đẩy cửa, Tiểu Bạch đột nhiên bổng cắn quần hắn lôi đi.

Mười Một cúi đầu hỏi:

- Ngươi biết cô ấy ở đâu ?

Cuồng Triều ngạc nhiên:

- Cái gì ?

- Không nói ngươi.

Tiểu Bạch thè đầu lưỡi liếm mũi, mũi ngửi vài lần, sau đó lập tức chạy tới gian phòng thứ ba bên tay phải, kỳ thật vừa vào đến cửa thì Tiểu Bạch đã ngửi thấy mùi máu, nó sở dĩ chờ tới bây giờ mới có bộ dạng tìm kiếm là biểu hiện trước mặt Mười Một mà thôi.

Mười Một đi theo Tiểu Bạch đến gian phòng thứ ba, cửa gian phòng này không đóng kín, quả nhiên thấy Hàn Nguyệt Dung người đầy máu đang nằm tại góc tường, vai phải lộ ra chiếc lê cắm rất sâu. Miệng vết thương đã được cô ta quấn lại bằng quần áo của mình, nhưng cả tấm vải đã thấm đầy máu, tấm vải này không dùng để băng vết thương mà đẻ ngăn cho máu chảy xuống đất, nếu máu chảy kéo dài tới đây, đứa ngốc nào cũng biết cô đang ở đây.

Mười Một nhẹ nhàng đi tới bên cô, khe khẽ đẩy, Hàn Nguyệt Dung mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch không có một chút máu, nếu không phải mũi còn thở rất nhẹ, cơ hồ sẽ làm người khác tưởng rằng cô đã chết.

Cuồng Triều hỏi:

- Tìm được chưa?

-Uh.

Mười Một kiểm tra vết thương cau mày nói:

- Bị thương rất nặng.

- Cô ấy thế nào.

- Nếu không cấp cứu thì chết chắc.

Mười Một đứng lên hướng Tiểu Bạch phân phó:

- Tiểu Bạch ngươi ở chổ này chiếu cố cô ấy, đừng làm cho bất cứ kẻ nào đến gần.

- Ngao...

Tiểu Bach nhe răng, biểu thị Mười Một yên tâm, ta sẽ không cho bất cử kẻ nào đến gần.

Mười Một đi thông ra đường lớn, dựa theo Cuồng Triều hướng dẫn, hắn tìm được nơi đỗ xe của Vịt Bầu. Chiếc xe việt dã của Vị Bầu chính là của Mười Một cho hắn. May mà dân cư gần đó đều chạy đi xem náo nhịêt, cho nên bên này không phát hiện người nào.

Mười Một còn chưa đến nơi, Vịt Bầu đã mở cửa xe nhảy xuống, kích động gọi:

- Đại ca.

- Vịt Bầu

Mười Mộ tương phản hẳn với Vịt Bầu, lạnh lùng hỏi:

- Có mang quần áo không ?

- Quần áo ?

Vịt Bầu sửng sốt một chút rồi lắc đầu.

- Cởi quần áo của ngươi ra.

- Hả.

Vịt Bầu mặc dù không biết vì sao Mười Một cần quần áo của mình, nhưng vẫn rất nghe lời lập tức chui vào xe cởi quần áo ngoài. Nếu không phải Mười Một nói đủ rồi sợ hắn cởi luôn quần trong luôn.

Mười Một lấy quần áo rồi hỏi:

- Có hộp y tế không ?

- Có.

Vịt Bầu vội lấy hộp y tế ra nói:

- Khi đến đây thì Cuồng Triều bảo đệ mang theo.

Mười Một lấy chiếu hộp, bỏ lại một câu:

- Ở chỗ này đợi.

Sau đó xoay người theo đường cũ trở về.

Trở lại trong phòng thi Hàn Nguyệt Dung vẫn hôn mê, Mười Một xé áo của cô, bôi thuốc cầm máu rồi dùng gạc bọc vết thương lại. Cái lưỡi lê là loại M9, có thể lắp vào súng tự động M16, G3 hay FNC. Cũng có thể làm chủy thủ và nhiều công năng khác, bởi vì nó có răng cưa cho nên không thể rút ra, nếu không vết thương sẽ bị vỡ ra, Hàn Nguyệt Dung bây giờ rât nguy hiểm, căn bẳn không chịu nổi vêt thương bị vỡ, nhưng cũng không thể mặc kệ nếu không thì mất máu cũng đủ chết rồi.

Mười Một băng cho Hàn Nguyệt Dung rất đơn giản, mặc dù động tác rất nhẹ, nhưng trong cơn mê cô vẫn không nén được cau mày. Mười Một quấn thật nhiều lớp mới tạm thời ngăn được máu ngưng chảy, Mười Một xé bộ quần áo đầy máu của Hàn Nguyệt Dung ra. Mặc cho cô quần áo của Vịt Bầu, bởi vì quần áo chiến đấu của cô đã thấm đầy máu, một khi ôm cô lên thì máu rất dễ bị chảy xuống, rất nhanh xong việc, Mười Một ôm Hàn Nguyệt Dung nhanh chóng dời đi nơi này.

Mười Một ôm cô chạy rất nhanh qua hẻm nhỏ. Đột nhiên góc ngoặt phía trước truyền đến tiếng nói chuyện của hai người, Mười Một cau mày một chút, ánh mắt lạnh lùng hướng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hưng phấn liếm cái mũi, chợt tăng tốc độ phóng nhanh tới, một đạo bóng trắng léo ở góc ngoặt rồi biến mất, lập tức phía sau truyền ra tiếng “Phạch, phạch.” Hai tiếng vật nặng rơi xuống. Mười Một xuyên qua nhìn thấy hai người nam trẻ tuổi nằm trong vũng máu. Nhìn bộ dạng chắc họ là cư dân gần đây, Tiểu Bạch ra tay vừa nhanh vừa độc nháy mắt đã cắn vỡ yết hầu của bọn họ, lúc này Tiểu Bạch đang ngồi trước ngực một người, phe phẩy cái đuôi như là tự khen chính mình.

Mười Một ôm Hàn Nguyệt Dung từ bên cạnh chạy qua, đồng thời quát:

- Tiểu Bạch, đi.

- Ngao...?

Tiểu Bạch liếc mắt, cúi đầu nhìn hai thi thể, tựa hồ có chút tiếc nuối hai quả tim, rồi quay đầu.

Mười Một không thể không giết hai người kia, Hàn Nguyệt Dung mặc dù đã được thay quần áo, nhưng đầu và tóc tất cả toàn là máu nếu bị người khác thấy chắc chắn sẽ bị phiền toái. Hàn Nguyệt Dung bây giờ đã rất nguy hiểm, nếu để họ thấy rồi kêu lên khiến cho dân cư địa phương chú ý sợ rằng mất không ít thời gian.

Mười Một mang theo Tiểu Bạch bước nhanh tới xe Vịt Bầu, cho Hàn Nguyệt Dung lên xe rồi nói:

- Chạy xe.

Vịt Bầu lập tức khởi động xe phóng ra khỏi hiện trường. Lúc Mười Một ôm Hàn Nguyệt Dung lại đây hắn đã nhìn thấy vai phải Hàn Nguyệt Dung nhô lên một khối, mặc dù quần áo đã bọc lấy không nhìn thấy gì, nhưng trực giác hắn dám chắc không phải là đồ vật tốt đẹp gì.

Vịt Bâu vừa lái xe vừa hỏi:

- Đại ca, có đến bệnh viện không ?

- Không được.

Người trả lời chính là Cuồng Triều, bởi vì gần đây Vịt Bầu cũng thường đi theo Hầu Tử và Hàn Nguyệt Dung làm nhiệu vụ cho nên cũng có thiết bị liên lạc, Cuồng Triều nói:

- Bây giờ chúng ta vẫn bị truy tìm, thân phận chúng ta không thể bị bại lộ được

- Nhưng...

Vịt Bâu quay đầu liếc nhìn Hàn Nguyệt Dung có chút lo lắng nói:

- Cô ấy hình như bị thương rât nặng, không đi bệnh viện thì không biết có việc gì không ?

Cuồng Triều hỏi:

- Sở Nguyên, cô ấy bị thương như thế nào ? Xử lí được không.

- Không được.

Mười Một nói:

- Ngay cả ta cũng bó tay. Phiền toái nhất là lưỡi lê phải phẩu thuật mới có thể lấy ra, còn Hàn Nguyệt Dung mất quá nhiều máu không phải xử lí là được.

Cuồng Triều trầm mặc trong chốc lát, cắn răng nói:

- Cho cô ấy tới bệnh viện tư đi, rơi vào tay bọn họ còn hơn là phải chết.

Vịt Bầu quay đầu nhìn về phía Mười Một.

- Sở Nguyên...

- Không cần.

Mười Một nói:

- Vịt Bầu, đi tới khu biệt thự Phú Hào.

- Uh.

Vịt Bầu lập tức quay đầu xe hướng tới khu biệt thự Phú Hào, hắn không có ý kiến gì, trong lòng hắn quyết định của Mười Một vĩnh viễn đều đúng, cái này chính là sùng bái cực đoan.

Nhưng Vịt Bầu không hỏi không có nghĩa là Cuồng Triều sẽ không hỏi:

- Đi tới chổ đó làm gì.

Mười Một quay đầu nhìn qua Hàn Nguyệt Dung nằm ở ghế sau và Tiều Bạch, lạnh lùng nói:

- Tìm một người.

- Văn Cường? Hắn cũng không phải là thầy thuốc, hơn nữa cho dù hắn hổ trợ thì cũng không kịp rồi. Sở Nguyên...

- Không phải hắn.

Mười Một ngắt lời Cuồng Triều nói:

- Là một bác sĩ, hắn có thể cứu Hoàng Hậu.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch