Chương 488: Sát 2 (2) Chỉ cần có một hai phía đánh nhau, khẳng định sẽ càng đánh càng náo nhiệt. Còn càng ngày càng kéo thêm nhiều những thế lực khác, lúc đó trở thành viên tuyết tự lăn, đối với chúng ta đương nhiên rất có lợi rồi.”
Vịt Bầu bây giờ đã hiểu, giơ ngón tay cái tán dương rồi thở dài nói: “Đúng là hèn hạ.”
“Dựa vào đây, chỉ là vài tư tưởng phác thảo của đại ca thôi. Ta cũng chỉ dựa theo suy nghĩ của hắn mà suy đoán thôi.”
Vịt Bầu càng bội phục nói: “ Ngươi cũng lợi hại quá, đại ca chưa nói, ngươi không thể ngờ lại có thể đoán được.”
Lãnh Dạ cười vẻ không quan tâm: “Chỉ là kinh nghiệm thôi, sau này kiến thức của ngươi tăng lên tự nhiên cũng có thể đoán được.”
Mười Một nhớm người bước vào phòng vệ sinh. Vừa đi vừa nói đều đều: “Một người quá thông minh thường thì sẽ không sống lâu.”
Lãnh Dạ bĩu môi nói: “ Lại dọa ta hả, ta sợ quá.”
“Ta trước nay không có nói giỡn.” Mười Một nói xong những lời này rồi bước vào gian vệ sinh.
Vịt Bầu sợ hai người cãi nhau, xen vào hỏi: “Lãnh Dạ đại ca, chúng ta bây giờ ngay cả món đồ đó ở đâu cũng không biết.”
Lãnh Dạ vò vò cái tai nghe rồi cười nói: “ Đây là chuyện của Cuồng Triều. Nếu ngay cả việc này mà cũng không tìm ra được, thì hắn có thể đi tìm chết được rồi.”
Trong tai nghe của ba người đồng thời truyền ra thanh âm của Cuồng Triều: “Lãnh Dạ, ngươi có thể chết trước ta đó.”
“Ha ha, ngươi phải chết một ngàn năm ta vẫn còn sống nhăn.”
“Hóa ra ngươi là con vương bát (rùa đất).”
“Nói gì!” Lãnh Dạ kêu lên giận dữ: “ Ngươi mới là vương bát.”
Cuồng Triều dừng một chút rồi nói: “ Có câu ngàn năm vương bát ngàn năm quy. Ngươi có khả năng sống thêm một ngàn năm nữa mới chết, không phải vương bát thì là cái gì?”
“Ta ……” Lãnh Dạ há hốc miệng nói ra một chữ “Ta” ửa ngày rồi nói không nên lời nữa, đột nhiên cười ha ha nói: “ Tiểu tử, miệng lưỡi của ngươi biến thành sắc bén như vậy từ khi nào vậy?”
“Hừ. Suốt ngày đấu khẩu với ngươi, không trở thành như vậy mới lạ.”
“Ai chà, vậy nộp học phí đây.”
“Ta sẽ cho tìm cho ngươi một chỗ phong thủy tốt, lập một cái bia mộ đẹp làm học phí.”
“Ha ha, hay quá. Bên cạnh nhớ phải chừa mấy chỗ, chúng ta chết cũng phải làm hàng xóm……”
Vịt Bầu nghe Lãnh Dạ và Cuồng Triều cãi nhau liên tục không lúc nào dừng, hắn biết hai người này mặc dù đang đấu khẩu, nhưng đây là biểu hiện của tình cảm, giữa bọn họ thậm chí kể cả Mười Một nữa có một tình cảm sinh tử chi giao sâu sắc. Nghĩ vậy. Vịt Bầu không khỏi buồn bã, cả đoàn đội mỗi người đều có vị trí rất lớn không thể thay thế được. Mười Một là chủ não, tất cả hành động đều do hắn bày ra, hơn nữa thân thủ của hắn đương nhiên là lợi hại nhất trong cả đám. Lãnh Dạ chuyên môn về bắn tỉa từ xa, Hầu Tử và Hoàng Hậu thì tiến công lẫn phối hợp yểm hộ không chê vào đâu được, ngay cả Triều Cường và Nhược Từ trước giờ chưa thấy mặt và đám hắc khách cũng có những tác dụng rất trọng yếu. Tựa hồ cả đoàn đội cũng chỉ có hắn là vô dụng nhất. Dường như hắn căn bản là một người dư thừa.
Vịt Bầu khẽ thở dài, cố che dấu nỗi bất lực và tiêu cực của hắn.
Lãnh Dạ tựa hồ nghe thấy tiếng thở dài của Vịt Bầu, quay đầu nhìn lại hắn. Sau đó đi đến hỏi: “Vịt, chuyện gì?”
“Ta? Ta không có việc gì đâu.” Vịt Bầu cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: “ Chỉ là nghĩ vài việc mà thôi.”
“Thật vậy không?”
“Thật mà.”
Lãnh Dạ ấn Vịt Bầu ngồi xuống, nói: “Nghĩ việc gì mà mặt mũi đần ra như thế?”
“Ta …… ta chỉ lo lắng cho Diệp Kiếm.”
“A, hắn không cần ngươi phải lo. Ta nói cho ngươi rõ, Vu Quang Hải đem hắn an bài trốn trong đám ngư dân. Anh Ni là một quốc gia quần đảo, nên thứ nhiều nhất ở đây là thuyền, rất nhiều người sinh sống cả đời ở trên thuyền. Bọn họ muốn tìm được Diệp Kiếm thì có khi phải tìm kiếm đến tàn đời.”
Vịt Bầu cười cười.
Một lát sau hắn lại nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Lãnh Dạ đại ca … »
“Chuyện gì?”
“Khi nào thì ta mới có thể lợi hại như các ngươi?”
Lãnh Dạ ha ha cười to nói: “ Đây mới là nguyên nhân ngươi mặt khổ mày chau phải không?”
Vịt Bầu nở nụ cười xấu hổ.
Lãnh Dạ vỗ vỗ vai hắn hỏi: “ Muốn nghe chân thoại hoàn là giả thoại?”
“Đương nhiên là thật thoại rồi.”
“Chân thoại là …… không có khả năng.”
“A?” Vịt Bầu không che dấu được thần tình thất vọng, hỏi: “ Tại sao vậy?”
“Ai, ngươi tưởng rằng dễ làm cao thủ như vậy sao? Nếu vậy thì toàn thế giới đã sớm tràn ngập cao thủ rồi. Chúng ta được như thế này đều là phải bắt đầu huấn luyện từ nhỏ, đừng nói về ta, ngươi cũng biết chuyện của ta rồi. Ta mượn đại ca của ngươi và Hầu Tử và Hoàng Hậu nhé, ngươi cũng biết ba người bọn họ đã từ "Ma Quỷ" đến. Bọn họ từ lúc sự khởi đã kinh qua huấn luyện trong hoàn cảnh mỗi thời khắc đều đối diện với tử vong, có thể sống cho tới hôm nay phải nói là thực lực bọn hắn ghê gớm như thế nào. Ngươi nghĩ xem, nếu đem ngươi đẩy vào hoàn cảnh đó, ngươi có thể sống được mấy ngày?”
Vịt Bầu ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “ Một ngày cũng sống không nổi.”
“Không phải muốn là được. Muốn làm cao thủ trừ phi ngươi bắt đầu huấn luyện từ nhỏ, nếu không đợi khi lớn rồi mà còn cố luyện thì đã muộn rồi. Cho dù ngươi bây giờ khắc khổ đến đâu, cũng không luyện đến thành tựu của cao thủ.”
Vịt Bầu cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ thấy trên mặt tràn đầy thất vọng.
Lãnh Dạ vỗ vỗ vai hắn nói: “ Ta không phải muốn đả kích ngươi, chỉ là muốn cho ngươi thấy rõ mình đang đi trên con đường nào thôi. Làm chiến sĩ rõ ràng không thích hợp với ngươi, ngươi ngay cả viên đạn từ đâu bắn tới cũng không biết, thì làm sao tham gia chiến tranh được? Ta nói cho ngươi biết, mỗi người đều có giá trị tồn tại của mình. Ngươi nói Cuồng Triều và Nhược từ có đánh nhau được không? Bọn họ phỏng chừng ngay cả ngươi cũng đánh không thắng, nhưng bọn họ đều có giá trị tồn tại của mình, do đó trong Thập Tự Hắc Ám ai cũng đều có giá trị không thể thay thế được.”
“Nhưng ta ……”
“Không cần vội vã kết luận như vậy. Ngươi ngẫm lại đi, Hầu Tử và Hoàng Hậu tại sao gọi ngươi làm trợ thủ? Chẳng lẽ ngươi đánh giỏi lắm hả?”
Vịt Bầu ngẩng đầu nói: “ Kỹ thuật lái xe của ta?”
“Không phải là kỹ thuật lái xe của ngươi, mà còn là những hiểu biết của ngươi về phương diện kỹ thuật cơ giới. Một lí thông trăm lí minh, kỹ thuật lái xe của ngươi rất tốt, do đó chỉ cần ngươi theo phương diện này mà khổ công luyện tập. Sau này cho dù lái xe tăng lái phi cơ cũng không khó. Đến lúc đó ngươi cũng sẽ trở thành một đại ca như vậy không thể thay thể ở Thập Tự Hắc Ám.”
Vịt Bầu cười khổ nói: “ Chúng ta đâu có tham gia chiến tranh, lấy đâu ra xe tăng và phi cơ cho ta lái.”
“Ai nói với ngươi là chúng ta không tham gia chiến tranh? Không ở trong chiến tranh mà chúng ta cả ngày cầm súng vác ba lô chạy tới chạy lui để làm chi? Những người làm việc như chúng ta thì chuyện gì đều có thể xảy ra, lỡ ra ngày nào đó lỡ chúng ta có việc phải làm với quân đội một quốc gia nào đó, đến lúc đó chắc chắn phải lái xe tăng lái phi cơ rồi. Hắc! Ngươi không tin hả, chúng ta quả thật đã có chuyện với quân đội Tiểu Trùng Quốc hai lần rồi. Có một lần là đại ca của ngươi, Sở Nguyên một mình ngăn chặn cả một đội quân hoàn chỉnh để chúng ta có thời gian đào tẩu, nếu không nhờ có hắn chỉ sợ Nhược Từ và Kiệt Mỗ đã sớm toi mạng rồi. Loại cơ hội này không phải là nhiều lắm, nhưng cũng không phải vô dụng, nếu đến lúc đó ngươi có khả năng chôm được mấy cỗ xe tăng hoặc là phi cơ thì nói không chừng sẽ trợ giúp được chúng ta rất lớn.”
Vịt Bầu vừa nghe hai mắt tỏa sáng, thần tình hưng phấn hỏi: “ Ta có khả năng lái xe tăng và máy bay chứ?”
“Ngươi muốn tự mình khổ luyện hả. Nếu ngươi muốn vậy, khi trở về bảo với Cuồng Triều chế cho ngươi mô hình mô phỏng máy bay, ngươi tự mình từ từ luyện lấy.”
Vịt Bầu nuốt nước miếng rồi hỏi: “ Cái... kia …… rất quý hả?”
“Quý!” Lãnh Dạ cười nói: “ Siêu cấp quý. Nhưng chúng ta sẽ tìm được thôi. Nếu ngay cả điểm ấy mà làm không được thì Cuồng Triều có thể đi tìm chết được rồi.”
“Sao cơ?” Bên kia điện thoại, Cuồng Triều chửi khẽ một tiếng, nhưng không có mở miệng. Lãnh Dạ kỳ thật nói rất đúng, bọn họ sở dĩ nhìn trúng Vịt Bầu, chủ yếu là bởi vì hắn có kỹ thuật lái xe điên cuồng bất chấp mạng sống. Mặc dù các thành viên chiến đấu của Thập Tự Hắc Ám cũng có kỹ thuật lái xe rất tốt, nhưng bọn họ không có kỹ thuật lái xe của dân chuyên môn, nhưng Vịt Bầu lại có thể là chuyên gia trong phương diện này. Nếu Vịt Bầu có thể đem cái kỹ thuật lái xe của hắn luyện đến lô hỏa thuần thanh thì sau này Thập Tự Hắc Ám mỗi lần hành động đều có thể nói là lai vô ảnh khứ vô tung, chẳng ai có thể tìm được đầu mối.
Lãnh Dạ uống một ngụm nước, đặt ly xuống rồi hỏi: “Thế nào? Nghĩ thông chưa?”
“Ừm!” Vịt Bầu kiên định gật đầu rất mạnh, nói: “ Ta biết ta cần phải làm gì rồi, cám ơn ngươi, Lãnh Dạ đại ca.”
“A a, đừng khách khí. Kỳ thật Sở Nguyên lần này cần mang ngươi theo, ngoại trừ để ngươi có thêm kiến thức tăng thêm kinh nghiệm và luyện cho cái mật của ngươi lớn hơn một chút, chủ yếu là bởi vì kỹ thuật lái xe của ngươi. Bất quá ta cần phải nhắc nhở ngươi trước, đến lúc đó ngươi cũng nên cẩn thận. Bởi vì chúng ta định ăn trộm hàng của chính chánh phủ Anh Ni, đám người truy đuổi sẽ không phải là một hai người, chỉ sợ còn có thể xuất động cả quân đội để ngăn chặn nữa.”
Trong ánh mắt Vịt Bầu bắn ra quang mang nóng cháy, nói vẻ rất hưng phấn: “Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ để cho đám Anh Ni kiến thức cái gì gọi là kỹ thuật lái xe bậc thầy, cam đoan bọn họ không thấy được đến cả bóng đèn sau của xe nữa kìa.”
“A a, có những lời này của ngươi thì ta có thể an tâm ngủ ngon rồi.”
Vịt Bầu giật mình nói: “Cái gì? Ngủ hả?”
Lãnh Dạ vặn vặn người nói: “ Đương nhiên là ngủ, tên gia hỏa Cuồng Triều vô dụng đó đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy món đồ đó giấu ở đâu, chúng ta ngoại trừ ngủ và chờ đợi thì còn có thể làm gì.”
Cuồng Triều ngữ khí bất mãn nói: “Lãnh Dạ, ngươi có biết đắc tội với ta hậu quả sẽ rất nghiêm trọng hay không?”
“Ồ!” Lãnh Dạ cười vẻ không quan tâm: “ Hậu quả gì cơ?”
“Nếu ta không nói cho ngươi biết, người của Hoa Nhài Đen mang theo Cổ Lí và Tây Lạp, đã tới bên cạnh các ngươi rồi, ngươi đoán xem hậu quả ra sao hả?”
“Ha ha ha ha ……” Lãnh Dạ lớn tiếng cười nói: “ Rất nghiêm trọng. Xem ra ông bà nói rất đúng: ’thà đắc tội quân tử, chứ không nên đắc tội với tiểu nhân’. Sau này ngàn vạn lần không thể đắc tội với ngươi, nếu không ta sẽ chết rất thảm. Ha ha ha ha ……” Cười lên một tràng, Lãnh Dạ đột nhiên cắt ngang, rít giọng nói: “ Chuẩn bị hành động. Ai, Vịt, đến ngó xem đại ca ngươi làm gì. Có phải là hắn đang chết chìm trong đống phân trong nhà xí không? Làm sao mà lâu như vậy vẫn không chịu ra?”
Vừa mới nói xong âm, Mười Một đã từ phòng vệ sinh đi ra, hắn liếc mắt rồi nói “Nói nhỏ một chút.”
Lãnh Dạ vơ lấy cái súng bắn tỉa rồi đi lên trên lầu cao nhất, vừa đi vừa nói: “À, rốt cục có việc làm rồi. Vịt, ngươi đừng đi theo ta, ngươi sẽ làm ta bại lộ đó.”
Vịt Bầu nhìn Lãnh Dạ lên lầu, quay đầu hướng Mười Một hỏi: “ Đại ca, ta …… ta ….”
Mười Một gom mấy cái túi du lịch lại, nói: “ Đem ra ngoài xe chờ, ta sẽ đi.”
Vịt Bầu giơ tay nhận mấy cái túi rồi nhìn Mười Một, muốn nói gì rồi thôi, xoay người vội vàng chạy ra ngoài.
Tiểu Bạch một mạch luẩn quẩn bên chân Mười Một lúc này ngước đầu lên, gừ khẽ một tiếng như muốn hỏi.
Mười Một liếc mắt nhìn nó, lầu bầu nói: “Có thể được.”
“Y ô ……” Tiểu Bạch hưng phấn vươn đầu lưỡi liếm liếm lỗ mũi.
Thập Tự Hắc Ám lần đầu tiên đến Anh Ni đã phải chiến đấu rồi, lúc này ai mà không biết Thập Tự Hắc Ám sau khi xâm nhập Tiểu Trùng Quốc xong sắp bao phủ màn hắc ám đến Anh Ni. Hắc ám, cứ từ từ yên lặng lan tràn.