Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 489: Sát 3 (1)

Chương 489: Sát 3 (1)


Một chiếc xe hơi dân dụng cũ mèm đến mức không ngửi được từ từ đến gần khu nhà.

Lãnh Dạ đang ẩn ở một góc nóc nhà, súng bắn tỉa đã chuẩn bị sẵn sàng nhắm thẳng vào trán của một tên lái xe, nhưng không hề khai hỏa.

“Ba chiếc.” Cuồng Triều nói: “Cổ Lí và Tây Lạp ở bên trong chiếc xe cuối cùng, bọn họ không tiến tới.”

Mười Một ấn nhẹ vào tai nghe nói: “Lãnh Dạ, chờ cơ hội bắn hạ chiếc thứ ba.” Mười Một cũng chẳng cần phải nói nhiều, Lãnh Dạ có thể giải thích cơ hội của hắn là có ý gì. Một cơ hội này có nghĩa là không thể khai hỏa sớm quá, sớm quá thì đả thảo kinh xà. Cũng không thể chậm, đã muộn thì sẽ để đối phương chạy mất. Súng bắn tỉa mặc dù có uy lực kinh người, nhưng thời gian giữa hai lần bắn lại quá dài, nếu đối phương bỏ chạy tứ tán thì cho dù Lãnh Dạ có bổn sự thông thiên cũng chỉ có thể giết được vài đứa?

“Biết rồi.” Lãnh Dạ chuyển mục tiêu từ trán của tên lái xe đầu tiên vào chiếc thứ ba đang đậu ở ven đường xa xa, sau đó ngừng thở giống y như một pho tượng không nhúc nhích.

Mười Một đứng ở cửa sổ ở tầng trên, kéo một góc rèm cửa sổ lên nhìn chăm chú ra bên ngoài, nhìn hai chiếc xe vừa xịch tới, từ trong xe bước xuống sáu người Anh Ni ngăm ngăm đen, trong đó hai còn có mấy tên đã “quấy rối” Vịt Bầu ở sân bay.

Sáu người này vừa xuống xe xong đã hướng thẳng về phía căn nhà này.

“Bảy.” Mười Một nhè nhẹ buông cửa sổ rèm, xoay người đi vào phòng vệ sinh ẩn mình, vừa đi vừa nói: “ Sáu tên đi ra ngoài.”

Từ tai nghe truyền ra tiếng Lãnh Dạ: “ Biết rồi, ta sẽ giải quyết.”

Sáu người Anh Ni tự nhiên cứ như đang về nhà mình, năm người vây quanh cửa, một người còn lại móc ra một chuỗi chìa khóa vạn năng đút vào lỗ khóa ngoáy ngoáy một hồi.

“Lách cách” Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng rốt cục bị mở tung. Sáu tên Anh Ni đi vào phòng như chỗ không người, sau khi vào phòng lập tức phân tán ra.

Trong đại sảnh không có người. Chỉ có một con chó trắng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nghiêng đầu tò mò nhìn sáu tên vào nhà mà không gõ cửa này.

Cuối cùng tên Anh Ni vừa tiền vào tiện tay đóng luôn cửa phòng lại, nói xí xô xí xào mấy câu. Sáu người rút súng cầm tay, hai người tiếp tục đứng ở đại sảnh, còn bốn người còn lại tiến lên lầu. Bọn họ không ai hơi đâu mà chú ý tới con chó trắng vừa rồi đang ung dung đứng dậy, lắc lắc người rồi đến trước cửa ngồi xuống, dường như muốn canh cửa không cho ai rời khỏi nhà.

Bốn người mới vừa đi tới chân thang lầu, đột nhiên “Xoảng” một tiếng truyền ra từ phòng vệ sinh, hình như là thanh âm của cái gì đó rơi xuống trên mặt đất. Bốn người liếc mắt nhìn nhau, nâng súng chậm rãi tiến đến gần phòng vệ sinh. Còn lúc này, phòng vệ sinh lại truyền ra thanh âm xả nước bồn cầu, sau đó có người vặn vòi nước như đang rửa tay.

Một tên Anh Ni vểnh tai nhè nhẹ tiến đến gần cánh cửa chớp, muốn nghe xem có gì bên trong. Ba người còn lại vây quanh cạnh cửa miệng súng nhắm ngay vào cửa chớp, sẵn sàng tùy thời nổ súng. Khi tên đó vừa áp tai vào cửa thì đồng thời một thanh chủy thủ chẳng hiểu từ đâu bỗng từ trong cửa chớp đâm ra, xuyên qua cửa gỗ cứ như đâm xoẹt vào một cánh cửa giấy vậy, một đao cắm sâu vào tai của hắn. Nhất thời, một tia máu vọt ra từ lỗ tai vừa bị đâm thủng một lỗ đó, tung tóe nhuộm đỏ cả cánh cửa. Chỉ thấy tên Anh Ni này toàn thân đột nhiên run rẩy dữ dội. Ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã đoạn khí chết tốt.

Cơ hồ thanh chủy thủ vừa rút về thì ba tên Anh Ni đã phát cuồng rống lên gào thét rồi điên cuồng nổ súng vào cánh cửa đó. Khi tiếng súng đanh gọn vang lên thì tên Anh Ni đang hóng gió bên ngoài nghiêng đầu ngó vào nhà. Nhưng khi tiếng súng lại cứ liên tục vang lên không ngừng, hắn thấy có gì đó không ổn, lập tức vung tay búng điếu thuốc lá vọt ra xa rồi cầm máy bộ đàm kêu gào loạn xạ.

Đột nhiên, “Phanh” một tiếng súng chói tai vang lên. Tên Anh Ni này sửng sốt một chút, người bắn phát súng này hoàn toàn khác với tiếng súng lục vừa rồi. Hắn biết đồng bọn hắn rõ ràng chỉ mang theo toàn là súng lục, tiếng súng này từ đâu bắn tới đây? Nhưng rồi lập tức hắn biết ngay đáp án, khi tiếng súng còn chưa tiêu tan, chiếc xe đang giam giữ Cổ Lí và Tây Lạp ở đằng xa đột nhiên nổ tung mà không hề có dấu hiệu báo trước nào. Nguyên cả chiếc xe bị nổ tung, dạt ngang một khoảng cách khoảng một thước, sau đó bị trùm trong lửa đỏ.

Tên Anh Ni đang hóng ngó ngây ngốc sững người nhìn chiếc xe bị nổ tung mấy giây, sau đó bấm vào máy bộ đàm liều mạng gào lớn.

“Phanh!” Một tiếng súng sắc ngọt vang lên, chiếc xe này lập tức cũng nổ tung rồi cả xe trùm trong liệt hỏa.

Lãnh Dạ ẩn trên lầu thượng, sau khi hoàn thành hai phát súng để đời liền thu hồi khẩu súng bắn tỉa, sau đó nhanh chóng chạy xuống thang lầu. Hai phát súng vừa rồi nếu để Mười Một thấy thì khẳng định phải phục lăn tài bắn tỉa tinh xảo của Lãnh Dạ, hai phát súng đó không phải bất kỳ một chuyên gia bắn tỉa nào cũng có khả năng đạt tới trình độ đó. Lãnh Dạ nhắm vào bình xăng của xe mà bắn. Nhưng hắn không phải dùng cách bắn xuyên qua, mà là dùng hình thức bắn ngang.

Ai cũng biết nếu dùng miệng súng nhắm ngay vào bình xăng của xe mà khai hỏa thì viên đạn quả thật có thể xuyên qua bình xăng, nhưng xác suất làm cho xe nổ tung không lớn. Nhưng phương pháp bắn của Lãnh Dạ lại vô cùng tài tình, hắn làm cho viên đạn bay với tốc độ cao sau khi bắn thủng vỏ xe xong lại lợi dụng nguyên lý cọ xát với không khí ở ngoài bình xăng rồi rạch ra một vết rách, hơn nữa những tia lửa do ma sát lại bắt vào xăng trong bình xăng. Do đó lúc này hai bình xăng không bị bắn xuyên qua, mà là bị rạch một đường dài. Thủ pháp bắn tỉa này ngoại trừ bản thân mình phải rất hiểu cấu tạo của các loại xe, còn phải có nhãn lực, cơ bắp, óc quan sát, độ chuẩn...v.v... phối hợp mọi mặt đạt tới trình độ hoàn mỹ mới làm được như vậy. Nếu xét về mặt bắn tỉa thì Lãnh Dạ quả thật đã đạt tới đỉnh điểm của bắn tỉa.

Trong phòng.

Một tên Anh Ni bị Mười Một dùng Thiên Trảm đâm xuyên tai, ba tên còn lại cứ đứng trước cửa phòng vệ sinh mà bắn xối xả. Vô số đạn xuyên thủng cửa bắn vào lavabo rửa tay, bao nhiêu đồ đạc kính gương bên trong bị bắn vỡ tung tóe phát ra tiếng “Loảng xoảng” không dứt, nhưng bọn lại không hề nghe thấy có tiếng người nào rên rỉ bên trong như mong đợi

Có lẽ việc phối hợp giữa ba người này không đủ ăn ý, cũng có lẽ là do bọn hắn bị Mười Một một đao đột kích đến luống cuống tay chân, ba người gần như đồng thời bắn đến viên đạn cuối cùng. Khi viên cuối cùng vừa bắn ra thì, đột nhiên “Ầm “ một tiếng, cánh cửa phòng vệ sinh vốn đã thủng hàng trăm lỗ bị người bên trong đá bay ra. Cùng lúc đó, một thân ảnh bay theo cánh cửa thóat ra ngoài, một đạo hàn mang lóe lên từ bên trái bổ xuống. Thiên Trảm sắc bén chém cho tên đứng ở bên trái từ xương sọ chẻ dài xuống tận ngực như chẻ thân chuối, não và nội tạng tất cả đều phọt cả ra. Mười Một vừa rơi xuống đất lập tức trở tay vung đao đâm vào mắt một người khác, Thiên Trảm đâm phá con mắt hắn rồi nhanh chóng theo xương hốc mắt trượt vào trong khoan thủng đại não.

“Mẹ ơi!” Người thứ ba tê tâm liệt phế gào lên một tiếng. Xoay người muốn chạy trốn. Nhưng khi hắn vừa xoay người, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm sợ đờ người ra.

Hai tên Anh Ni vốn đứng ở phía sau bốn người này lúc này đã ngâm mình trong vũng máu, máu đỏ tràn ra khắp nơi.

Nơi chỗ trái tim liên tục tràn đầy những máu, từng giọt từng giọt không ngừng tích tích chảy xuống. Mưa màu đỏ, nước màu đỏ, cả phòng nhuộm đầy màu đỏ chết chóc.

Hai người này đều nằm ngửa mặt lên trời, mắt họ mở trừng trừng, dường như đến chết cũng không tin mình chết kiểu này. Ngực họ đã bị ai đó cắt ra một vết rách lớn, có thể thấy rõ ràng phổi, xương sườn và tủy, duy độc không phát hiện trái tim. Còn cái con chó màu trắng xấu xí vừa rồi bây giờ đang ngồi chồm hỗm giữa hai cỗ thi thể, vươn đầu lưỡi đỏ lòm liếm láp lỗ mũi ra vẻ thỏa mãn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch