Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 596: Mười Một Tiêu Thất Rồi 3 (1)

Chương 596: Mười Một Tiêu Thất Rồi 3 (1)


Thế giới, tựa như không có bến bờ...

Tối tăm, tựa như không có tận cùng...

Chỉ đơn độc một mình, vĩnh viễn phải ‘chạy’, chạy điên cuồng. Phải chạy đến đâu? Chạy đến lúc nào? Không biết, bầu bạn với hắn chỉ có bóng tối và hư không vô tận.

Mười Một không hiểu vì sao mình lại ở nơi đây, chỉ nhớ khi ý thức dần dần tỉnh táo lão thì đã ở trong cái thế giới tối đen, giơ bàn tay ra không nhìn thấy năm ngón này rồi, còn thân thể hắn cũng đang không chịu sự khống chế của đầu óc mà toàn lực mà chạy băng băng. Vì sao phải chạy? Hắn không biết, chỉ cảm thấy cơ thể chẳng khác chi một cỗ máy, căn bản chẳng thể dừng lại được. Hắn không nhớ mình đã chạy bao lâu, cũng không nhớ mình đã chạy được bao xa, cái duy nhất hắn biết, chỉ là bản thân đã không ngừng chạy…

Cuối cùng, hai chân Mười Một nhũn ra, toàn thân bổ nhào về phía trước, nằm trên mặt băng lạnh mà không ngừng thở hổn hển. Toàn thân vô lực, đến một chút hơi sức để bò dậy cũng không có, hoặc giả cũng có thể nói hắn đã không còn có cảm giác thấy sự tồn tại của thân thể mình. Đó là một cảm giác rất kỳ lạ. Khi cơ thể mệt mỏi đến cực hạn, có thể sẽ không cảm thấy sự tồn tại của thân thể mình nữa. Mười Một đang ở trong trạng thái ấy. Theo lý mà nói, với tố chất thân thể của hắn thì cho dù có chạy mấy chục cây số cũng chẳng bao giờ thở gấp, nhưng lúc này không ngờ hắn lại thở hổn hển đến như thế này, cơ nhục toàn thân cũng căng ra tới cực hạn.

Lại trở về thế giới rồi ư?

Hay là… ta đã chết?

Mười Một khó khăn lắm mới tập trung được chút sức lực, gắng sức cứ động cái cổ đã tê dại mà ngẩng đầu lên. Trong mắt hắn chỉ có hắc ám, tầm mắt đáng thương yếu đến mức thậm chí chẳng cả nhìn thấy được thân thể của mình.

Mười Một không khẳng định được đây là nơi nào, là ý thức sao? Hắn chỉ nhớ bản thân mình mấy lần sau khi thụ thương tỉnh lại thì thân thể đều ở một không gian tối tăm, sau đó có một thanh âm luôn thì thào bên tai. Mỗi lần hắn đều tỉnh táo như lúc này, có thể khẳng định bản thân không phải là đang nằm mơ. Mười Một đã có lần hỏi qua tiến sĩ điên về chuyện này, nhưng lão cũng không giải thích nổi, chỉ hàm hồ mà suy đoán rằng chuyện đó có thể liên quan đến việc hắn bị cải tạo gen. Nhưng có một điểm tiến sĩ điên rất khẳng định. Chính là nếy như thực sự có liên quan tới vấn đề gen, rất có khả năng có liên quan tới lần đầu tiên hắn bị cấy gen cải tạo vào người lúc còn là một đứa trẻ sơ sinh, cho nên muốn biết nguyên nhân cụ thể thì phải tìm ra mẫu gen được cấy vào cơ thể hắn khi hắn còn là trẻ sơ sinh là gen gì. Điểm này tiến sĩ diên cũng chẳng thể làm gì được, bởi vì lão chỉ có thể tìm ra phương thức sắp xếp gen trên cơ thể Mười Một mà thôi. Loại sắp xép này trước nay lão lại chưa từng nghe nói tới, cũng chẳng biết rốt cuộc nó được chiết xuất từ trên thứ gì mà ra.

Thế giới này đã không còn thời gian nữa, chỉ có tăm tối và giá lạnh, phảng phất như trái tim của Mười Một và những chuyện hắn từng trải qua đều tăm tối và giá lạnh như thế, chẳng nhìn thấy ánh bình minh, cũng chẳng có được chút ấm áp nào.

“Ài…” Đột nhiên một tiếng thở dài du dương nhè nhẹ lọt vào tai Mười Một, phảng phất như có ai đó đang ở bên cạnh thổi hơi vào bên tai hắn, lại tựa như cách hắn rất xa rất xa.

Nhưng khi nghe thấy thanh âm này, Mười Một đột nhiên lại hơi run rẩy một chút, sau đó gượng ngẩng đầu muốn nhìn cho rõ xung quanh. Tuy vẻ ngoài hắn vẫn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một chút mong đợi, tựa như rất muốn nhìn thấy chủ nhân của tiếng thở dài đó.

“Lan…tỉ…” Mười Một cố hé miệng ra, từ yết hầu khô cứng thều thào thốt ra hai chữ. Nhưng miệng hắn đã quá kho cứng, cũng có thể là do cơ thể không còn chút sức lực, thanh ẩm của hắn không ngờ lại khàn khàn và khó nghe đến vậy. Hơn nữa chỉ có hai chữ này mà hắn đã phải dùng đến rất nhiều lực khí, mỗi lần dây thanh quản rung động, hắn chỉ cảm thấy đau đớn khó chịu như có lưỡi dao đang cứa vào yết hầu mình vậy.

“Mười Một, đáp ứng với ta, nhất định phải sống tiếp…” Trong hắc ám thanh âm du dương đó lại một lần nữa vang lên, chẳng thể nghe ra được vị trí cụ thể phát ra thanh âm này, tựa như ở bên cạnh, lại tựa như… xa tận chân trời.

Mười Một dùng toàn lực nắm tay lại, thanh âm này hắn quá quen thuộc rồi. Sở Hải Lan, người “mẹ” không phải mẹ này đã vì hắn, đứa “con” chỉ từng ở chung với bà bảy năm mà cam tâm hi sinh bản thân, tình cảm này, ân huệ này, Mười Một vĩnh viễn chẳng thể nào quên.

Trong bóng đêm, hai người đều không nói gì, sau một hồi lâu, thanh âm của Sở Hải Lan lại một lần nữa vang lên: “Mười Một, đừng làm ta thất vọng. Sống tiếp, nhất định phải sống tiếp. Chứng minh với ta, con mới là chiến sĩ mạnh nhất, con trai… của ta!”

Mười Một từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là thân thể lại đang hơi run rẩy. Trái tim của hắn dù có lạnh hơn nữa, có cứng hơn nữa, chôn giấu sâu tình cảm của mình hơn nữa, nhưng dù sao hắn vẫn còn là một con người. Hắn vĩnh viễn không thể nào quên cái câu cuối cùng mà Sở Hải Lan đã dặn dò hắn trước khi lâm chung, nhất định phải sống tiếp…sống tiếp! Đó chính là lý do duy nhất khiến Mười Một còn sống, chính vì lí do này mà Mười Một đã khổ sở chịu đựng đến ngày hôm nay, nỗ lực mà sống, nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ vì để có một ngày hắn có thể trở lại địa điểm năm đó, báo thù cho người “mẹ” đó. Tuy hắn biết Sở Hải Lan căn bản không hi vọng hắn báo thù, nhưng hắn không làm được, bây giờ niềm tin duy nhất thôi thúc hắn sống chính là báo thù. Nếu không có niềm tin này, hắn căn bản chẳng tìm được bất cứ lí do gì để bản thân, một thí nghiệm phẩm thất bại tiếp tục sống.

Bởi vi, cả đời hắn chỉ là một sự lừa gạt, mà sự tồn tại của hắn, chỉ là sự tồn tại của một thí nghiệm phẩm thất bại. Nếu không có Sở Hải Lan xuất hiện, nếu bà không xả thân cứu giúp thì hắn đã trở thành một vật bỏ đi, cái chờ đợi hắn chỉ là một sự kết thúc.

Trái tim chua xót quá.

Trái tim đau đớn quá.

Sự tàn tạ của thân thể chẳng thể so được với cảm giác mệt mỏi trong tim. Sau một hồi lâu, thanh âm khản đặc của Mười Một mới khẽ cất lên: “Ta, sẽ sống tiếp…” Thanh âm tuy rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định.

“Tỏng…” Một giọt nước trong suốt tựa như đột nhiên xuất hiện, lặng lẽ rơi xuống mặt đất. Sau đó giống như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, làm gợn lên tầng tầng sóng nước lăn răn. Tầng tầng sóng nước đó tựa như mang theo một màu xám lộng lẫy, theo sự lan rộng của làn sóng, cả không gian tối đen lập tức xuất hiện một chút ánh sáng nhè nhẹ, chỉ là ánh sáng này lại có màu xám.

Lúc này Mười Một mới phát hiện, dưới thân thể mình không phải mặt đất băng lãnh mà là một hồ nước. Tầng tầng sóng nước lăn tăn đó tràn qua thân thể hắn rồi lại tiếp tục lan tỏa đi.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một tiểu cô nương đang ngồi ở đó trong cô độc. Tiểu cô nương đó đang ngồi ngang với tầm mắt Mười Một, hai mắt vô thần đang nhìn về phía trước.

“Hân Hân…!” Khi nhìn thấy tiểu cô nương này, Mười Một hơi giật mình khó hiểu. Tiểu cô nương này chính là Trương Hân Hân, “em gái” của hắn.

Chỉ là Trương Hân Hân lại tựa như không nhìn thấy Mười Một, cũng không nghe thấy tiếng gọi của hắn, chỉ ngồi như thế, lặng lẽ nhìn về phía trước.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch