Mãi rất lâu sau Trương Hân Hân mới chậm rãi quay lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Chỉ là trong ánh mắt Hân Hân chan chứa nhớ nhung lưu luyến, còn có cả một chút đau thương…
Hai người lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, Trương Hân Hân mới khẽ động đôi môi, tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại có vẻ như muốn nói rồi lại thôi.
Cuối cùng, cô thở dài một tiếng, trong đôi mắt đẹp đẽ kia không biết từ lúc nào đã chan chứa lệ châu, ánh mắt phức tạp nhìn Mười Một, khẽ nói: “Anh Sở Nguyên, muội đi đây…!”
Mười Một trong lòng giật bắn lên, chẳng biết sức lực từ đâu đến, kêu lên: “Muội đi đâu?”
Trương Hân Hân tựa như bất nhẫn liếc nhìn sang Mười Một rồi quay đầu lại, khẽ nói: “ Muội phải đi tìm a di!”
“A di?”
Mười Một toàn thân lại một lần nữa run lên một chút, a di của Hân Hân là Sở Hải Lan, nhưng Sở Hải Lan sớm đã không còn trên nhân thế nữa. Lẽ nào…
Trương Hân Hân co hai chân, hai tay ngồi ôm gối, nhìn làn sóng nước lăn tăn trên mặt hồ: “Anh Sở Nguyên, huynh phải bảo trọng đó!”
“Không thể nào!” Mười Một gào to: “Muội còn chưa chết! Đừng lừa ta!”
Hân Hân quay lại nhìn hắn một lần nữa, khẽ mỉm cười một chút. Chỉ là trong nụ cười đó lại chứa đầy nước mắt.
Sau đó…
Cô từ từ biến mất, tựa như một tia sáng cuối cùng còn lưu lại trên thế gian này, chậm rãi bị màn đêm nuốt trọn, cứ như thế mà biến mất trước mắt Mười Một.
“Hân Hân…” Mười Một đưa tay ra, cố nắm lấy cái gì đó, nhưng hắn chẳm chạm vào được cái gì. Thời khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy mình thực bất lực, thực chẳng còn biết làm thế nào.
“A!!” Mười Một đột nhiên hai tay ôm đầu rồi ngẩng lên trời, đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất, dùng hết sức lực bình sinh mà rống lên: “Ngươi ra đây! Ta biết tất cả đều là ảo ảnh của ngươi! Ta biết ngươi vẫn luôn ở trong thân thể ta! Ngươi cút ra đây cho ta!”
“Cút ra đây…!”
“Cút ra đây…!”
Bốn phía dần dần hồi phục lại vẻ tĩnh lặng, chỉ có tiếng rống của Mười Một vẫn đang không ngừng quẩn quanh bốn phía.
Mười Một đang nói với ai? Trên thực tế đến bản thân hắn cũng chẳng biết mình đang nói với ai nữa.
Nhưng, đúng vào lúc thanh âm của hắn vừa chấm dứt, trong mắt hắn lại một lần nữa xuất hiện một ánh sáng nhè . Nhưng lần này, cái xuất hiện không phải là Trương Hân Hân, cũng chẳng phải là bất cứ một người nào hắn quen biết, mà là… bản thân Mười Một.
Có lẽ là hắn, có lẽ không phải. Người này rất giống Mười Một, chỉ là hắn không lạnh như Mười Một, trên người cũng không nồng nặc sát khí như Mười Một.
Mười Một vừa xuất hiện này lại khẽ mỉm cười nhìn hắn.
Loại cảm giác này rất kì lạ, tựa như đang soi gương vậy. Nhưng ngươi rõ ràng không cười, bản thân trong gương lại cười.
Mười Một đang nhìn chăm chăm vào bản thân, còn Mười Một trong gương cũng đang nhìn hắn với ánh mắt nhu hòa.
Cuối cùng, Mười Một cắt chặt răng lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Mười Một trong gương không nói gì, vẫn mỉm cười như cũ. Hắn cười rất chân thành, chẳng có chút giả dối nào, tựa như rất thân thiết với mình vậy, một nụ cười thực chân tình.
Nhưng nụ cười đó trước nay chưa từng xuất hiện trên thân thể Mười Một, bởi vì trước nay hắn luôn không biết nên cười thế nào, cũng không biết vì sao phải cười.
Cuối cùng, Mười Một trong gương từ từ hé miệng ra, tựa như muốn nói cái gì đó nhưng lại như một nốt nhạc không phát ra.
Nhưng Mười Một tinh thông tiếng miệng, chẳng cần có thanh âm, chỉ nhìn vào miệng đối phương cũng biết đối phương đang nói: “Ngươi trưởng thành rồi.”
Mười Một híp mắt lại, ánh mắt thoáng chốc lại trở lên băng lãnh, băng lãnh nhìn người đối diện đang cười với mình.
Người trong gương lại dùng phương pháp nói mà không phát ra tiếng động nói: “Chúng ta đang đợi ngươi!”
“Xoảng!” Đột nhiên cả thế giới như một tấm kính vỡ tung ra, những mảnh kính nát vụn như những điểm sáng bắn ra tung tóe. Mà sau khi thế giới hắc ám vỡ tan, cái tiếp theo đó chính là ánh sáng. Tựa như ánh mắt ngươi đang quen với bóng tối, đột nhiên có ánh sáng mạnh tràn vào vậy, mắt của Mười Một lập tức cảm thấy đau đớn như bị kim chân, đau đến không thể nén nổi mà nhắm tịt mắt lại.
Mà thời khắc này, hắn cảm thấy thân thể tựa như đã trở về rồi, trái tim hắn tựa như đang rất đau rất ngứa. Còn có não bộ, tựa như đeo chì vậy, vừa nặng vừa đau.
Từ từ mở to mắt ra Mười Một mới phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng không quá lớn. Căn phòng chỉ khoảng mười mấy mét vuông, bốn vách tường không biết được sơn bằng thứ gì mà không trắng xóa như những căn phòng bình thường, nó lại có màu xám đen, nhìn có chút cổ quái. Mười Một phát hiện chiếc giường mình nằm cũng không phải giường bình thường mà là một chiếc giường trúc, là được đan trực tiếp từ những cành trúc được chặt xuống. Đồng thời hắn còn chú ý tới, tại góc của căn phòng này có một tiểu cô nương toàn thân đang dựa sát vào tường, sắc mặt hơi trăng trắng, đang trợn tròn mắt nhìn chăm chăm vào thân thể hắn tựa như nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm vậy.
Theo ánh mắt cô, Mười Một nhìn lên thân thể mình. Lúc này hắn mới chú ý tới trên thân thể mình chỉ đắp một tấm chăn mỏng, lúc này tấm chăn đã trượt xuống bên giường, lộ ra nửa trên thân thể hắn, mà phần lộ ra bên ngoài chính là vùng ngực, vị trí bị một chỉ của Chiến Hồn đâm thủng một lỗ lớn, lúc này đang không ngừng nhúc nhích, nhìn tựa như có một con chuột nhỏ chui vào dưới lớp da của hắn mà bò đi bò lại vậy. Loại hiện tượng quỷ dị đến thế này, thảo nào tiểu cô nương kia bị dọa cho kinh sợ đến vậy. Cũng chỉ có Mười Một mới cảm giác được, gen trong cơ thể mình lại bị kích động rồi, các tế bào toàn thân đang mau chóng tách ra và tái tổ hợp, sửa chữa lại vùng bị thương nơi tâm tạng của mình.
Ánh mắt Mười Một rời đến trên mặt tiểu cô nương. Nhìn bộ dạng tiểu cô nương này thì tuổi cũng khoảng chừng mười tám mười chín, dáng người cực kì thanh tú động nhân, đặc biệt là đôi mắt long lanh kia, nó khiến cho Mười Một vừa nhìn thấy đã không khỏi nhớ lại cặp mắt cũng đáng yêu mê nhân như thế của Trương Hân Hân.
“Cô là ai?” Mười Một khẽ hỏi.
Tiểu cô nương đột nhiên toàn thân run rẩy kịch liệt, sau đó nhìn về phía Mười Một với ánh mắt chẳng thể tin nổi. Đột nhiên, cô tựa như nhìn thấy quỷ vậy, kêu lên một tiếng chói tai, hai tay ôm lấy mặt rồi chạy thẳng ra ngoài cửa phòng.
Mười Một cũng chẳng quan tâm xem tiểu cô nương đã xảy ra chuyện gì mà đánh giá xung quanh cùng với tình trạng thân thể của mình. Hắn phát hiện tình trạng thân thể mình hiện nay chẳng hề tốt đẹp gì, có thể nói vừa rồi, khi thân thể vô ý thức mà tự hồi phục, chút năng lượng cuối cùng trong cơ thể hắn đã bị dùng cạn rồi. Trong quãng thời gian ngắn hắn chẳng còn bao nhiêu lực khí để ứng phó những tình huống tiếp theo.
Đúng vào lúc Mười Một còn đang suy tư xem mình có phải là đang lọt vào tay Long Hồn hay không, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vã.
Một lão đầu tuổi chừng ngoài năm mươi bước vào trong phòng, vừa nhìn thấy Mười Một đã liền lộ ra vẻ chẳng thể nào tin nổi. Mà tiểu cô nương vừa rồi ở ngay sau lưng lão, hình như rất sợ Mười Một, đến mặt cũng không dám thò ra.
Mười Một và lão nhân đưa mắt nhìn nhau, Mười Một thần sắc cảnh giác còn ông lão thì lại có biểu tình cực kì kinh ngạc.
Sau một hồi lâu, lão nhân mới máy động khóe môi, có chút ngượng miệng nói: “Ngươi…ngươi sống rồi?”