Trong khi mơ mơ màng màng, Mười Một cảm giác được có vật gì đó ẩm ướt mềm mại đang liếm mặt hắn, cố hết sức cũng hé mở mắt cũng chỉ nhìn thấy một đầu lưỡi đỏ hồng.
“Tiểu Bạch…” Mười Một thì thào một tiếng, lại một lần nữa hôn mê đi.
Thời gian đối với người đang ngủ say mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì, cho dù là đã ngủ mấy giờ hoặc là mấy ngày đêm, thậm chí mấy năm hay mấy thế kỷ, sau khi lại tỉnh dậy, đối với sự đã qua mà nói, chẳng qua chỉ như trong một cái nháy mắt ngắn ngủi.
Cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, ý thức Mười Một lại lần nữa dần dần trở về thân thể.
Lúc này, hắn cảm giác được một đôi tay đang vuốt ve trên người. Mười Một bỗng cả kinh, mở trừng mắt, vô ý thức một tay chém ra.
“Ai da!” Theo tiếng hét kinh hãi, một người bị hắn đánh trúng lăn sang bên cạnh, sau đó lại ngồi dậy ôm bả vai bị đánh trúng mà kêu ầm lên.
Mười Một vẻ mặt kinh ngạc mở trừng hai mắt, hắn không kinh ngạc về người nọ, mà là kinh ngạc về sự biến hóa của thân thể mình. Không ai có thể sau khi bị hắn đánh trúng một chưởng mà còn ngồi dậy được, mặc dù đây là cú đánh nhanh, nhưng trong đó ẩn chứa lực lượng có thể làm một tảng đá bị đánh nát dễ dàng.
Nhưng Mười Một lại phát hiện một chưởng vừa rồi của mình mềm nhũn, thân thể căn bản là không vận khí nổi. Thân thể hắn đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, người này có khả năng đến gần hắn, tại sao hắn không phát hiện ra?
Mười Một nghi hoặc quay đầu nhìn về phía người bị hắn đánh, thì ra đó là một cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng vẻ rất được, trang điểm cũng rất đẹp theo kiểu phụ nữ, xem ra đúng thực là một tiểu thái muội, giờ phút này, có bé đang ôm lấy bả vai, ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn hắn.
(Tiểu thái muội: Một từ có nguồn gốc Đài Loan, dùng để chỉ những nữ sinh ít tuổi đã trở thành lưu manh hoặc những nữ sinh thường xuyên sống với những tên lưu manh)
Mười Một cố gượng đứng lên, thân thể hắn rất suy nhược, cũng không đề nổi nửa phần khí lực, thậm chí ngay cả nội công Long Gia trong cơ thể cũng không phát hiện được, chỉ có năng lượng dị năng băng hệ như một sợi tơ yếu nhược mơ hồ lưu động.
Đầu tiên Mười Một kiểm tra thân thể, phát hiện vết thương bị Chiến Hồn đánh trúng đã khỏi hẳn, nhưng thân thể không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như đột nhiên biến thành một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Hiện giờ hắn đánh người cũng không thể khiến người ta đau ngứa, càng đừng nói đến chuyện dễ dàng giết người.
Song, lúc này không có thời gian để cảm khái và truy cứu biến hóa của thân thể, phía trước phát ra tín hiệu địch ý của tiểu thái muội, Mười Một không thể không đối diện.
“Ngươi là ai?” Mười Một đưa mắt nhìn tiểu thái muội, giọng lạnh lùng hỏi.
Tiểu thái muội trừng mắt nhìn hắn, oán hận nói: “Ta còn chưa có hỏi ngươi là ai. Có biết đây là địa bàn của ta không hả, tại địa bàn của ta mà còn kiêu ngạo như vậy, có tin ta sẽ chém ngươi không?”
Mười Một hừ lạnh một tiếng, hắn đã xác định được tiểu thái muội này chỉ là một người bình thường trói gà không chặt, cũng không hề muốn dây dưa với cô bé, uể oải lê thân thể suy yếu ra ngoài.
“Ê!” Tiểu thái muội chạy lên phía trước chặn hắn lại, giang hai tay ra kêu lên: “Ngươi đã đả thương ta, ngươi phải bồi thường tiền thuốc thang!”
Mười Một ngay cả khóe mắt cũng không liếc về phía cô ta, thân thể tiếp tục vượt qua cô đi về phía trước.
Tiểu thái muội nghiến răng, đột nhiên tiện tay nhặt một hòn đá trên mặt đất, lao đến hung hăng đập vào ót Mười Một.
Thân thể Mười Một mặc dù không có khí lực, nhưng cảm giác của hắn đối với khu vực xung quanh và kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì vẫn còn. Vừa nghe có tiếng gió sau đầu, Mười Một nghiêng người sang bên cạnh một chút đã tránh được hòn đá, nhưng hắn vốn muốn xoay một vòng tròn để lướt đến sát thiếu nữ, sau đó một tay vặn gãy cổ cô, nhưng bây giờ ngay cả nửa quyền còn chưa kịp xuất ra, thân thể đã truyền đến một cảm giác yếu nhược, hai chân mềm nhũn lảo đảo lui lại mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Hòn đá của tiểu thái muội đánh vào không khí, nhìn theo Mười Một lảo đảo thối lui, cô cô hơi sửng sốt một chút. Nhưng khi nhìn thấy Mười Một cước bộ chập choạng, rõ ràng là không có lực, trong mắt hiện lên một tia độc ác, nghiến răng tiến lên phía trước một bước giơ tảng đá chuyển hướng định đánh vào đầu Mười Một.
Trong mắt Mười Một cũng hiện lên một tia sát khí, hơi gập bụng lại lấy bả vai húc về phía ngực của tiểu thái muội. Nếu đổi lại là trước kia, cú húc này cam đoan làm cho xương sườn của tiểu thái muội bị gãy rời, hơn nữa sẽ còn hộc máu không ngừng hoặc là mất mạng tại chỗ. Nhưng Mười Một bây giờ hai chân vừa nhấc lên đã lại mềm nhũn, thân thể không chịu khống chế lảo đảo cắm về phía trước vài bước, cái đầu vô lực đâm vào ngực của tiểu thái muội. Kết quả là tiểu thái muội kêu lên một tiếng, hai người cùng ôm nhau ngã lăn ra đất.
“Cút ngay ra! Cứu mạng với! Vô lễ!” Tiểu thái muội lại càng hoảng sợ, liều mạng đẩy Mười Một đang nhào vào người cô. Nhưng trên người cô cô như có một khối đá nặng nề, đẩy thế nào cũng không lay chuyển. Ghê tởm nhất chính là mặt của nam nhân này đang rúc vào giữa hai khối nhũ phong đã hơi nhô lên. Trong lúc kinh sợ cô liều mạng đánh vào phía sau lưng Mười Một, cuối cùng dứt khoát cắn mạnh vào bả hắn một cái, nhưng cơ thể nam nhân này không biết làm từ cái gì, hàm răng cắn chặt vào, nhưng trên vai hắn ngay cả dấu răng cũng không thể lưu lại.
Bỗng dưng, một vật thể lạnh như băng áp vào cằm cô. Tiểu thái muội vừa cúi đầu nhìn, nhất thời sắc mặt tái nhợt vì hoảng sợ, bởi vì cái khối sắt lạnh như băng kia chính là một khẩu súng lục.
Mười Một lạnh lùng nhìn cô, chậm rãi đứng dậy. Tiểu thái muội lúc này ngay cả một cử động cũng không dám, mặc dù không biết súng lục là thật hay giả, nhưng mạng người chỉ có một, cô thật không dám đem tính mạng ra đánh cược.
Mười Một nhìn vào hai mắt cô, sau khi thu hồi súng, cước bộ yếu ớt đi ra bên ngoài. Mười Một không phải là không nghĩ đển việc giết cô bé đó, nhưng tiếng súng có thể khiến cho người ở vùng phụ cận chú ý, hơn nữa, trạng thái hắn bây giờ không thích hợp để chiến đấu, cho nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn tha cho cô bé một mạng.
Sau khi Mười Một thu hồi súng, tiểu thái muội mới chậm rãi ngồi dậy, nhìn bóng lưng của Mười Một, ánh mắt hỗn loạn bất an mới từ từ khôi phục lại bình tĩnh. Nghiến răng, cô bé hướng về phía bóng lưng cô đơn nọ hừ mạnh một tiếng.
Sau khi ra khỏi công trường, Mười Một ngẩng đầu nhìn thấy sắc trời đã gần đến hoàng hôn. Hắn không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng từ mức độ đói bụng mà suy tính, ít nhất cũng phải ba, bốn ngày rồi.
Lắc đầu, tạm thời không quản đến tình trạng thân thể, trước tiên tìm hàng quán để đánh chén.
“Chủ quán! Cho tô mì bò tái!” Mười Một vừa ngồi xuống, từ cửa truyền đến âm thanh của một cô gái. Hơn nữa, Mười Một nghe ra âm thanh này chính là của tiểu thái muội kia.
Hắn không nhìn vị tiểu thái muội kia mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nhưng tiểu thái muội lại trực tiếp đi đến bàn của hắn ngồi xuống, ghé đầu vào nhỏ giọng hỏi: “Tại sao ngươi bị thương? Có đúng là ngươi bị thương không?”
Mười Một không lý gì đến, sau khi cô cô hỏi mấy câu, Mười Một vẫn ngậm miệng không đáp, chỉ nhắm mắt lại.