Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 717: Khuyết Điểm Của Gien (2)

Chương 717: Khuyết Điểm Của Gien (2)
Tiểu thái muội cũng không đặt câu hỏi nữa, chỉ hứng thú chống cằm nhìn Mười Một.

Không thể phủ nhận, bộ dạng của Mười Một cũng rất anh tuấn, mặc dù không được như Phan An, Tống Ngọc, nhưng đối với người thường mà nói thì cũng là một gã đẹp trai. Hơn nữa, hắn nhờ chinh chiến nhiều năm mà đã sinh ra một khí chất đặc biệt, đem lại cho người khác một cảm giác không hề tầm thường. Đồng thời, cô cô cũng chú ý đến quần áo trên người Mười Một. Mặc dù là quần áo thể thao, nhưng có nhãn hiệu nước ngoài. Cô gái không khỏi càng thêm tò mò về Mười Một, một gã dễ nhìn mặc hàng hiệu trốn trong đống rác mà ngủ, trên người lại mang súng, mặc dù không có khí lực, nhưng thân thủ linh hoạt, rõ ràng là có công phu, hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn như là bị thương rất nặng. Nhiều mâu thuẫn như vậy tập trung lại trên một người, làm cho người khác có cảm giác mơ hồ khó hiểu.

Rất nhanh, hai tô mì nóng hổi bốc hơi nghi ngút được mang lên. Mười Một hai miếng ba miếng đã ăn xong, cảm giác còn chưa no bụng, lại gọi thêm một tô nữa. Thiếu nữ ngược lại ăn rất nhàn nhã. Thỉnh thoảng lại nhìn Mười Một đang nhai nuốt ngấu nghiến như lang như hổ một cách hứng thú. Không chỉ có cô, mà ngay cả đến chủ tiệm và người phục vụ cũng đều cau mày nhìn gã thanh niên có tướng mạo nhã nhặn, xem bộ dạng này thì dường như đã mấy ngày không ăn uống gì. Thật ra không phải tốc độ ăn của Mười Một nhanh là bởi vì hắn rất đói, mà là hắn vẫn luôn có thói quen tốc chiến tốc thắng, thời gian lãng phí vào chuyện ăn uống thật quá vô nghĩa, không bằng dành thời gian để huấn luyện hoặc chiến đấu. Cho nên những thành viên do Ma Quỷ huấn luyện, tốc độ ăn uống luôn luôn rất nhanh.

Mười Một liên tục ăn hết ba tô mì mới dừng lại, mặc dù còn chưa hoàn toàn no, nhưng không thể kêu thêm. Ba tô mì đã là lượng thức ăn lớn nhất có thể hấp thu của một người bình thường, vả lại ăn nữa sẽ khiến cho người khác chú ý.

Vừa đứng dậy, tiểu thái muội ngồi phía đối diện lại đứng lên trước một bước, kêu lên: “Để ta mời.”

Mười Một mắt cũng không liếc nhìn cô, bỏ lại một tờ bạc một trăm đồng, rồi rời đi. Cô gái nhìn theo bóng lưng hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỉ dị. Cầm lấy tiền trên bàn, kêu lên: “Chủ quán, tổng cộng bốn tô. Thối tiền.”

Không kịp đếm lại tiền thối có bao nhiêu, cô gái nhét mớ tiền nhàu nát vào trong túi, vội vã đuổi theo Mười Một ra ngoài. Trông thấy Mười Một lại đi trở lại hướng bãi rác, cô gái đuổi theo, vỗ nhẹ vào vai hắn, đồng thời kêu lên: “Ê.”

Nhưng bàn tay còn chưa đánh xuống, Mười Một đột nhiên xoay người, tay trái chế trụ yết hầu cô. Cô gái lại càng hoảng sợ, vội vàng nhảy ra sau, cũng dễ dàng đưa cổ thoát khỏi lòng bàn tay của Mười Một.

Mười Một nhìn bàn tay mình, nhíu mày, không nói gì, sau đó lại đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô gái.

Tiểu thái muội sờ cổ, trong lòng sợ hãi kêu lên: “Làm gì vậy? Muốn giết người à?”

“Đừng đi theo ta. Ta sẽ giết ngươi.” Mười Một không hề nhìn cô, tiếp tục xoay người đi về phía trước.

Tiểu thái muội đi cách vài bước theo sau hắn, nói: “Ê, ngươi là ai? Có phải bị người ta đuổi giết hay không?”

Không được Mười Một trả lời, cô vẫn muốn hỏi: “Ngươi không bị thương? Còn nữa, có phải là ngươi có võ công hay không? Ê!”

Thấy Mười Một vẫn không nghe không hỏi đi về phía trước, tròng mắt cô liền đảo vài vòng, nói: ”Có phải muốn tìm một chỗ để ở không? Không bằng đến nhà ta đi! Ta nuôi ngươi, chờ sau khi thương thế ngươi tốt lên thì làm bảo tiêu cho ta, thế nào?”

Gã đầu gỗ Mười Một này mãi vẫn không để ý đến, khiến cô cô rốt cuộc cũng phải tức giận kêu lên: “Hừ, ngươi không nói thì sao nào, trên giang hồ ta có rất nhiều bằng hữu, thúc thúc của ta lại là cảnh sát. Ta không tin không tra ra được ngươi là ai!”

Cước bộ Mười Một đột nhiên dừng lại, hơi nghiêng người, trong mắt hiện lên một trận sát khí. Khi đối diện với mắt Mười Một, toàn thân cô gái không thể kiềm chế được hơi run rẩy một chút, cảm giác thân thể lạnh như được đặt trong một nhà băng. Cô gái không có kinh nghiệm như cô không biết được rằng lúc này đây Mười Một đã tỏa ra sát khí dày đặc, càng không biết được cảm giác này chính là cảm giác khi thấy tử vong đang đến gần.

Mười Một nhìn khung cảnh xung quanh một chút, lại nhìn cô gái một chút, lãnh đạm hỏi: “Nhà ngươi ở đâu?”

“Ở…ở gần đây.” Cô gái vô thức chỉ chỉ vào một con đường bên cạnh, sau đó lại cố hết sức nuốt nước miếng. Sát khí phát ra trong nháy mắt từ Mười Một đã làm cho cô sợ hãi, mặc dù sát khỉ chỉ sau chớp mắt đã biến mất, nhưng cảm nhận cái cảm giác lạnh như băng vừa rồi, không biết vì sao, đến giờ trống ngực cô vẫn đập thình thịch.

“Ngươi dẫn đường.”

“Ưm.” Cô gái không dám nhìn vào mắt Mười Một, cúi đầu đi về phía trước. Mười Một đi theo phía sau cô, tay phải gác trên hông, khẩu súng giấu bên trong áo lặng lẽ nhắm ngay sau lưng cô gái.

Câu nói vừa rồi của cô gái rõ ràng đã động đến sát khí của Mười Một, nhưng hoàn cảnh xung quanh không thích hợp để hắn giết người, cho nên hắn quyết định trước tiên đi vào trong nhà tiểu thái muội, dùng Trảm Nguyệt cắt đứt yết hầu cô, thuận tiện chính mình cũng có một chỗ để ẩn núp chờ đến tối thì lén ra ngoài liên lạc với bọn Diệp Kiếm vào Tiểu Đao.

Nhà tiểu thái muội quả thật cách bãi rác không xa, khung cảnh xung quanh rất vắng vẻ, hơn nữa phòng ốc cũng cũ. Tiểu thái muội ở tại lầu ba của một căn nhà lầu cũ, đây chỉ là một phòng chừng bốn mươi mét vuông, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh. Căn phòng cũng rất sạch sẽ, xem ra bình thường tiểu thái muội đều có dọn dẹp.

Mười Một nhìn khắp nơi một chút, hỏi: “Ngươi ở đây một mình?”

Nghe câu này, mặt tiểu thái muội lập tức xịu xuống: “Đương nhiên một mình ta, ngươi tưởng còn người nào nữa sao?”

“Cha mẹ ngươi đâu rồi?”

“Chết rồi.” tiểu thái muội hừ khan một tiếng, đầu quay sang một bên. Rõ ràng câu này là do tức giận mà nói ra, rất không thật.

Mười Một đi vào phòng vệ sinh, bên trong nhỏ hẹp chỉ có một bồn rửa tay và một bồn cầu, trên tường còn treo một cái vòi hoa sen. Trên bồn rửa tay có đặt một cái cốc, bên trong chỉ có một thanh bàn chải đánh răng, cô quả thật là sống một mình. Hắn lại đi đến phòng ngủ, phòng ngủ không lớn, chỉ có một cái giường đơn và một cái TV. Trừ những thứ này ra, không còn gì khác. Cuối cùng Mười Một tìm thấy một cái túi sách bị phủ đầy bụi dưới gầm giường, hắn lục trong túi sách, phát hiện có bốn quyển vở mới tinh, chỉ có một quyển ghi tên cô, Trương Linh Linh.

Trương Linh Linh đi vào phòng ngủ, chứng kiến Mười Một nhanh như vậy đã tìm thấy túi xách bị cô vứt bỏ, lại tìm ra vật gì đó trong túi sách. Sắc mặt cô lập tức biến đổi, chạy nhanh tới đoạt lấy quyển vở nhét loạn vào trong túi, hướng về phía Mười Một kêu lên: “Ngươi sao lại lục lọi đồ của ta?”

“Học sinh trung học?”

Trương Linh Linh trừng mắt nhìn hắn, thở hổn hển kêu lên: “Liên quan gì tới ngươi?”

Quả thật không liên quan đến hắn, Mười Một chỉ xem trong phòng này sẽ có ai tới. Nhưng sau khi xác định chỉ có mỗi cô gái này ở đây, Mười Một quyết định sẽ không lưu cô lại, Trảm Nguyệt lặng lẽ tuồn vào bàn tay.

. ....

. ..







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch