WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 16: 16

Chương 16: 16

Lưu thị cầm dao xông tới, hô: "Ngươi đừng động đến tôn tử ta, nó cũng bị bệnh lao như gia gia nó, ngươi có lôi nó đi cũng không đánh trận nổi đâu!"

Hai mắt Đại Ngưu nhắm nghiền, giật giật mấy nhát, ngay sau đó là một trận ho khan tê tâm liệt phế, phun ra một ngụm máu.

Quan binh vội vàng lui về phía sau, mắng: "Thật xui xẻo, cả nhà này đều bệnh tật.”

Sau một trận càn quét thì lương thực, la, mấy con gà mái đẻ trứng, con gà trống đang bừng bừng sức sống, còn có mấy cái chăn mới, thịt khô Lưu thị treo trên xà nhà, chỉ cần là thứ hữu dụng đều bị bọn chúng lấy đi hết.

"....

Nhìn nhà này bệnh tật đầy mình, thế mà cũng có chút đồ đạc."

Quan sai cầm đầu nghe vậy, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Đại Thành.

Ngư Nương thở phì phò, nằm sấp trên người Lý Đại Thành, khóc càng lớn tiếng: "Gia gia, gia gia làm sao vậy! Đừng làm con sợ!”

Lý Đại Thành làm bộ, lại phun ra một ngụm máu.

Quan binh nhíu mày, phất phất tay: "Đi, đi tới nhà kế tiếp, nếu không bắt được người thì đốt nhà bọn chúng cho ta.”

Quan binh đã rời đi, nhưng cửa vẫn đang mở rộng, Ngư Nương không dám khinh thường, tiếp tục gào khóc.

Lưu thị cầm đao, đi đến chỗ để lương thực, trống rỗng, cái gì cũng không còn, ngồi trên mặt đất, ôm mặt khóc lóc: "Ông trời ơi, đây là nghiệt gì vậy? Ngay cả khoai lang khô cũng không để lại cho chúng ta, bọn chúng muốn làm cả nhà chúng ta đói chết hết hay sao? Thời thế này không để lại cho người ta một chút đường sống nào!"

Một lúc lâu sau, bên ngoài không còn truyền đến tiếng của quan binh nữa.

Lý Đại Thành nói: "Ngư Nương, đứng lên đi, người đã đi xa rồi.”

Ngư Nương từ trên người Lý Đại Thành đứng lên, cúi đầu, vừa rồi khóc quá nghiêm túc, nước mũi đều chảy ra.

"Gia gia, vừa rồi sao người hộc máu được vậy?"

Ngư Nương khó hiểu, chẳng lẽ ở thời cổ đại đã có thiết bị cao cấp như bao máu hay sao?

Lý Đại Thành: "Là hoa kế, không phải cháu thường xuyên cùng Nhị Ngưu hái hoa kế chơi sao?”

Hoa kế nhỏ sau khi nhai nát nhổ ra nước miếng rất giống màu máu, đám trẻ con nhàm chán, thường xuyên hái hoa kế nhai nát dọa người.

Ngư Nương không nghĩ tới gia gia lại nghĩ ra kế dùng hoa kế giả bệnh, quả thật quá nguy hiểm, nếu như không phải ban đêm tối tăm, đuốc soi không rõ lắm, nói không chừng sẽ lộ tẩy.

Sau khi quan binh rời đi, Ngư Nương trong lòng một trận sợ hãi, vừa rồi khóc đến cả người nóng lên, cổ họng đều khàn khàn, hiện tại dần dần tỉnh táo lại, ngẫm lại hành động vừa rồi của nàng, thật sự quá lỗ mãng, chỉ cần xảy ra một chút sai lầm thôi, nói không chừng mạng nhỏ đã không còn

Sau khi quan binh đi, trong nhà bừa bộn đồ đạc, từ chăn trên giường cho tới chậu rửa mặt, còn có cát mà Ngư Nương chất đống bên tường luyện chữ cũng bị lật đổ hết.

Lý Đại Thành thở phào nhẹ nhõm, nhìn ông có vẻ như đang thoải mái, hết thảy đều nằm trong dự liệu, nhưng kỳ thực từng bước đều chông chênh bên vách núi, từng bước đều như đi trên băng mỏng, lâm vào vực sâu.

May mắn cửa phụ ở trong ngõ, những quan sai kia không đoán được quan hệ giữa y quán và nhà bọn họ, bằng không không chỉ là lương thực bị cướp đi, mà ngay cả mạng cũng không còn.

Cũng may Ngư Nương là một người thông minh, nhìn ra mánh khóe, phối hợp diễn cùng ông.

Trần thị chạy ra ôm chặt lấy Ngư Nương, đánh vào lưng Ngư Nương mấy phát: "Ai cho con lá gan đó, con muốn dọa chết nương hay sao.”

Vừa nói xong, nước mắt liền rơi xuống.

Ngư nương chôn mặt ở trong ngực Trần thị, cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có.

"Nương, con sai rồi."

"Con sai cái gì, là ta sai mới đúng, sinh ra cái đồ oan nghiệt như con, con đây là muốn mạng của nương hay sao?”

Tam Ngưu thấy vậy chạy tới, túm lấy quần áo Trần thị: "Nương đừng khóc, còn có Tam Ngưu mà, sau này kẹo của con đều cho nương hết, có được không?’

Trần thị đưa tay ôm Tam Ngưu, đem nữ nhi cũng ôm vào trong ngực, ôm mãi không buông tay.

Trong phòng, Vương thị vội vàng đến bên Lý Tử Yến, Lý Tử Yến lung lay từ trên giường ngồi dậy, Vương thị nắm lấy tay Lý Tử Yến, khóe mắt rưng rưng, khẩn trương hỏi: "Sao con lại hộc máu? Có khó chịu ở đâu không?”

"Nương, con không sao đâu." Nói xong lấy một nắm hoa tiểu kế giấu ở dưới gối ra: "Là gia gia lén nhét hoa kế cho con mới dễ dàng qua mặt được bọn họ.”

Nhị Ngưu cởi giày ra, trèo lên giường tựa vào bên cạnh Lý Tử Yến, hắn vừa trải qua một hồi kinh hoảng chưa từng có, trong lòng thực sự rất kích động, vội vàng kể chuyện với ca ca: "Ca, ta kể huynh nghe, những người trong viện vừa rồi đáng sợ như thế nào..."

Vương thị vội vàng nói: "Nhị Ngưu mau xuống, đừng đụng vào vết thương của đại ca con.”

"Con sẽ cẩn thận, sẽ không đụng phải vết thương, nương đi ra ngoài đi, con muốn nói chuyện với đại ca một lúc.”


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.