Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 17: 17

Chương 17: 17

Vương thị nói: "Vậy con chăm sóc đại ca cẩn thận chút, đừng nói quá nhiều, ca ca phải nghỉ ngơi thật tốt.

Đại Ngưu có khát không, nương đi vào bếp đun cho con ít nước nóng uống nhé!”

Lý Tử Yến vốn muốn nói mình không khát, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Vương thị, lời từ chối đến bên miệng liền biến thành đồng ý: "Được.”

Vương thị trên mặt lộ rõ vui mừng: “Con ở đây chờ, nương đi nấu nước.

Nhị Nha, lại đây cùng nương đi.”

Vương Thị dắt Nhị Nha vào phòng nấu nước.

Lúc này, Cố thị cùng Lưu thị đang hỗ trợ kiểm kê đồ vật trong nhà.

Lý Đại Thành từ trong sân bước vào.

"Thê tử lão tam, con còn đang mang thai, đừng mệt mỏi quá, trước tiên trở về nghỉ ngơi đi, nơi này có ta và nương con là được."

Cố thị gật đầu: "Cha, vậy con trở về trước.”

Lý Đại Thành khoát tay áo: “Đi nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho lão tam, hắn cùng lão đại lão nhị đang ở cùng một chỗ, sẽ không có việc gì đâu.”

Lưu thị khóc giàn giụa nước mắt nước mũi, nghẹn ngào nói: "Đám thối tha kia đem đồ đạc nhà chúng ta lấy đi hết, không lưu lại một chút đồ ăn nào.”

Lý Đại Thành cầm tay bà: "Lương thực giấu trong hầm vẫn chưa bị phát hiện, củ cải trong ruộng rau vẫn chưa nhổ đi nữa! Sáng mai chúng ta có thể ăn cháo củ cải.”

Lưu thị nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta len lén nhìn, bạc nhà ta vẫn còn.”

Lý Đại Thành khó hiểu: "Vậy tại sao bà lại khóc nức nở như vậy?”

Lưu thị trả lời hợp tình hợp lý: "Còn không phải là sợ bị hàng xóm láng giềng phát hiện hay sao, nếu ta không khóc, không chừng họ còn tưởng rằng nhà chúng ta vẫn còn lương thực.”

"Nếu ngày mai mấy người Bá Sơn có thể trở về, chúng ta đi mua chút lương thực, giá lương thực hình như lại tăng rồi.."

Lưu thị nghĩ đến lương thực bị cướp đi, ngực lại bắt đầu nhói đau.

"Đại Ngưu vừa rồi ho ra một ngụm máu, ông mau đi vào trong phòng xem hắn sao rồi.

Ta muốn đến nhà mẹ đẻ xem xem, không biết đại ca nhị ca bọn họ thế nào rồi.”

Lý Đại Thành khuyên bà: "Bây giờ trời tối, đường thì đang loạn, cũng sắp sửa bình minh rồi, chờ trời sáng rồi hẵng đi.”

Lưu thị: "Không được, ta không đi thì trong lòng không yên tâm.”

Lý Đại Thành thấy không khuyên được bà, đành phải nói: "Bà mang theo con dao đi.”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, Lưu thị sợ tới mức run rẩy, ngay cả khóc cũng không dám nữa.

Lý Đại Thành an ủi bà: "Đừng hoảng hốt, ta đi ra ngoài xem xem có chuyện gì.”

"Đại Hoa, mở cửa, là ta, đại ca đây." Ngoài cửa truyền đến thanh âm lớn tiếng của Lưu đại cữu, lớn đến nỗi toàn bộ người trong viện đều nghe thấy.

Lưu thị lao ra, mở cửa, Lưu đại cữu cầm dao giết heo đứng ở ngoài cửa.

"Ca ca của ta, ca dọa chết ta rồi, ta còn tưởng rằng đám quan binh kia lại tới nữa."

"Ta đến xem nhà các ngươi thế nào, không sao chứ?"

Lý Đại Thành vội vàng đón Lưu đại cữu cữu vào.

"Không có việc gì, ba người Bá Sơn chạy ra phía sau trấn, lương thực để ở ngoài đều bị bọn chúng lấy đi hết, nhưng cũng may người không có việc gì."

Lưu đại cữu nương theo ánh trăng nhìn một vòng viện tử, tuy rằng đồ đạc ít đi không ít, nhưng mọi người đều không xảy ra chuyện gì.

"Không có việc gì là tốt rồi, nhà ta cũng không xảy ra chuyện lớn gì, đám quan binh kia lấy đi lương thực và một con heo của nhà ta.

Cũng may ta trốn đằng sau nhà xí, bọn chúng không tìm được.” Lưu đại cữu thở dài nói với Lưu thị.

Lưu thị lấy tay bịt mũi, lui về phía sau một bước, vẻ mặt ghét bỏ: "Khó trách trên người huynh toàn mùi hôi thối, khó ngửi chết đi được.”

Lưu đại cữu cữu cũng không thèm để ý, cũng chỉ có muội muội ruột của ông mới dám nói chuyện với ông như vậy.

"May mà nhị ca muội mang theo mấy tiểu tử trong nhà ra ngoài mua heo, nếu không mấy người họ cũng bị bắt đi rồi.

Thạch Đầu nhà bên cạnh không biết chuyện chạy ra ngoài nên bị quan binh bắt đi.

Nương hắn ở nhà khóc rất khổ sở.”

Lưu thị sợ tới mức sắp rớt tim ra ngoài: "Nếu đám Bá Sơn không chạy được, nhất định sẽ bị bọn chúng bắt đi, đến lúc đó khóc cũng không giải quyết được chuyện gì.”

"Còn không phải sao, cũng may nhờ Bá Sơn nói trước, hắn bảo ta vụng trộm mua một ít lương thực để cất giữ.

Ta và nhị ca muội suy đi tính lại, mua lương thực mà không giấu được đi cũng vô dụng, vì thế suốt đêm đào một cái hầm, đem hầu hết lương thực giấu tất trong hầm.”

"Nếu không phải Bá Sơn nhắc nhở ta, lương thực trong nhà chắc chắn sẽ bị cướp đi sạch.

Lưu gia nhà chúng ta sau này sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống mất.

Nếu không có chuyện gì thì ta về trước, trong nhà cũng đang rất loạn.”

Lý Đại Thành nói: “Hầm vẫn rất có ích, lương thực nhà ta hầu hết cũng đều giấu ở trong hầm, cho nên mới không bị phát hiện.”


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch