Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 18: 18

Chương 18: 18

Lưu đại cữu đến xem tình hình rồi lại trở về.

Lưu thị vừa quay đầu thì thấy con dâu và tôn nữ, tôn tử đều chạy ra ngoài sân, ngay cả Lý Tử Yến cũng ra xem.

Bà chống eo mắng bọn họ: "Ai nấy đều da dày thịt béo hết rồi có phải hay không, vào phòng hết cho ta, ở đây góp vui cái gì.”

Ngư Nương nghe được tiếng mắng chửi quen thuộc của bà nội, trong lòng lại thoải mái hơn nhiều.

"Đại Ngưu, cháu mới tỉnh lại ra góp vui cái gì, mau đi vào, đừng để nhiễm gió lạnh."

Lý Đại Thành cũng quát lớn: "Vừa mới tỉnh thì đừng xuống giường, vào phòng ta bắt mạch cho cháu.” Lý Tử Yến hé miệng nở nụ cười, gia gia chỉ làm bộ quát hắn vậy thôi.

Trần thị ở gian phòng phía Tây cẩn thận kiểm kê những thứ còn sót lại, phát hiện thiếu hai cái chăn mới, quần áo và giày dép của Lý Trọng Hải đều không thấy đâu, may mắn mười lượng bạc của bà không bị phát hiện.

Số tiền này là Lý Trọng Hải vụng trộm đưa cho nàng, Lý Trọng Hải ở bên ngoài thu mua dược liệu, không nói ra bên ngoài, không ai biết được rốt cuộc ông ấy kiếm được bao nhiêu tiền.

Trần thị cất giấu bạc thật kĩ, thở một hơi nhẹ nhõm, bạc vẫn còn là tốt rồi.

Ngư Nương làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của nương nàng, lặng lẽ mở cửa sổ ra, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng.

Trải qua một trận binh biến đêm nay, Ngư Nương càng thêm hiểu rõ, trong xã hội phong kiến chết tiệt này, dân chúng bình dân không có bất kỳ nhân quyền nào, ở trong mắt triều đình, bóp chết bọn họ so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn.

Vì để tự bảo vệ mình, Ngư Nương chỉ có thể cố gắng hơn nữa.

Vương thị đi vào phòng bếp rót một chén nước nóng, vụng trộm bỏ vào chút đường cho Đại Ngưu.

Bà nương Lưu thị là người keo kiệt, cha mở y quán, còn có hai đứa con trai ở bên ngoài kiếm tiền.

Tiền cả nhà kiếm được đều giao cho bà giữ, cũng không thấy bữa ăn trong nhà tốt lên được bao nhiêu.

Tuy rằng khoai lang, cháo uống no, so với người ăn không đủ no thì tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ có ngày tết mới có thể thoải mái ăn một bữa mặn.

Chút đường này nàng ấy dặn dò Lý Bá Sơn mua về từ trong huyện, tuy rằng giấu đồ là không tốt, nhưng Vương thị biết, đệ tức chắc chắn cũng vụng trộm giấu một ít đồ.

Nếu không phải nàng ấy giấu được chút đường, đường trong nhà bây giờ đều bị lục soát lấy đi, thì Đại Ngưu tỉnh lại, ngay cả chút nước đường cũng không có mà uống.

"Đại Ngưu, mau uống chút nước đi." Vương thị từ ái nhìn Lý Tử Yến.

Ngư Nương đút cho Lý Tử Yến khá nhiều nước, có thể nói, hiện tại hắn cũng chỉ có một lớp vết thương bên ngoài nhìn có vẻ dọa người, còn mọi may mắn không bị làm sao nữa.

Lý Tử Yến dựa vào tường, bị ánh nến mờ mịt chiếu rọi.

"Nương, hiện tại con đã không có việc gì, cha và nhị thúc tiểu thúc bọn họ chạy ra ngoài, cũng không biết tình huống như thế nào."

"Bây giờ con không cần lo lắng cho cha, dưỡng thương cho khỏe tốt rồi nói sau." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Vương thị cũng lo lắng, bọn họ có thể chạy đi đâu đây?

Trong một cái sân cách Lý gia mấy con hẻm, Lưu Tú Tài râu tóc bạc trắng sững sờ ngồi trên mặt đất, lão thê của hắn ở một bên khóc đến kêu trời kêu đất.

Cháu trai duy nhất của họ đã bị đám quan binh bắt đi.

Ông muốn cùng đám quan binh ngang ngược kia lý luận, kết quả lại bị bọn chúng một cước đá ngã ra đất, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

Lưu Tú Tài không rõ tại sao bọn họ lại bất chấp luật pháp như vậy, rõ ràng tất cả thuế nhà bọn họ đều nộp đầy đủ.

Ông nhớ lại Đại Yến triều mấy chục năm về trước, mưa thuận gió hòa, tất cả đều thịnh vượng.

Khi đó ông vừa mới trúng tú tài, phong quang vô hạn, mấy năm sau mặc dù nhiều lần thi mà không đứng đầu, nhưng bởi vì người trong trấn tôn kính, để cho ông dạy dỗ bọn trẻ, cuộc sống cũng coi như nhàn hạ thoải mái.

Về sau ông lại được đề cử làm tam lão, tam lão có địa vị đức cao vọng, trong lòng ông luôn để tâm tới mọi người, muốn chủ trì sự vật trên trấn, thành thân hay ma chay, chuyện lớn nhỏ không một cái nào không quan tâm, người trong trấn cũng càng ngày càng tôn trọng ông.

Mà lần này, bởi vì ông cố chấp với ý kiến của mình, không muốn tin lời Bá Sơn, cứ khăng khăng phải tin tưởng triều đình nên không biết có bao nhiêu nhà bởi vì vậy mà tan nhà nát cửa, những người này đều là thân tộc của ông.

Thê tử Lưu tú tài chỉ nghe thấy một tiếng "bùm bùm", ngẩng đầu không thấy Lưu lão tú tài đâu, trái tim bà trong nháy mắt như rơi xuống hầm băng, tê tâm liệt phế khóc lóc: "Có ai không? Mau ra đây! Có người rơi xuống giếng rồi.”

Dưới mái hiên, ba người Lý Bá Sơn đang ngồi xổm trong một gian miếu rách nát, ở cùng bọn họ còn có Trụ Tử.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch