Mọi người ở trấn Hạ Hà đều đã biết không lâu sau sẽ có hai nhóm quan binh đến đây bắt người, nhưng thời điểm này người trong trấn đều có ruộng đồng, tuy rằng lương thực mùa này đều mất đi, nhưng bọn họ tin rằng chỉ cần chịu đựng một chút là có thể qua, không nhất định phải chạy nạn.
Hơn nữa, người rời quê chạy nạn đều bị coi là kẻ hèn nhát, cho nên những người chạy nạn ra ngoài giống Lý gia không nhiều lắm.
Cho dù có một bộ phận nhỏ người nguyện ý rời khỏi nhà chạy nạn, cũng không đi cùng Lý gia, không nghĩ tới Trụ Tử cư nhiên nguyện ý đi cùng với bọn họ.
Suy nghĩ một chút, Ngư Nương hiểu được, ruộng đất nhà Trụ Tử không nhiều lắm, mà lương thực mùa này đã bị cướp sạch, hắn còn có một lão nương cần chiếu cố, nếu như lại có một nhóm người đến cướp đoạt, bất luận như thế nào cũng sống không nổi, rời khỏi trấn Hạ Hà đối với Trụ Tử mà nói là lựa chọn tốt nhất trong lúc này.
Chỉ là không nghĩ tới Trụ Tử lại lựa chọn đi cùng nhà bọn họ.
Nhà cữu công đi theo Lý gia là vì Lưu thị, nhưng Trụ Tử thì tại sao?
Trụ Tử gãi gãi đầu: "Nhà ta tuy rằng không có lương thực nhưng còn có mấy mẫu đất, ta liền đem đất bán đổi lấy khoai lang khô, Lý thúc, ta đi theo thúc sẽ không ăn lương thực của mọi người đâu.”
Lý Đại Thành vỗ vỗ bả vai Trụ Tử: "Ngươi nói lời này xa cách quá rồi, để cho nương ngươi lên xe, khoai lang, khô của ngươi cùng lương thực của chúng ta cứ đặt cùng một chỗ, đến lúc đó mọi người cùng chia nhau ăn.”
Nương Trụ Tử lên xe lừa ngồi bên cạnh Cố thị, Cố thị chen chúc bên cạnh Ngư Nương.
Cố thị mang thai bốn tháng, bụng đã lộ ra, không thích hợp đi lại lâu.
Mà Trụ Tử thì tiến đến bên cạnh Lý Thúc Hà, nháy mắt với Lý Thúc Hà, Lý Thúc Hà vỗ vỗ bả vai hắn.
Ngư Nương liền hiểu, thì ra là bởi vì tiểu thúc nàng nha.
Cố thị rời khỏi trấn Hạ Hà, thần sắc trên mặt vẫn buồn bực không vui, nằm trên xe lừa cũng không nói lời nào.
Ngư Nương biết, đây là bởi vì bà ấy không muốn rời khỏi cha mẹ mình.
Cha Cố thị là một lão đồng sinh, tính tình so với Lưu lão tú tài còn cố chấp hơn vài phần, khi nghe được Lý gia quyết định rời khỏi trấn Hạ Hà, ông ta tức giận chỉ vào mũi mắng Lý gia vứt bỏ tổ gia, lúc trước không nên đem nữ nhi gả cho Lý Thúc Hà vân vân….
Từ chỗ cha nương ruột của mình trở về nhà, Cố thị vẫn trầm mặc ít nói.
Ngư Nương còn nghe được bà và Lý Thúc Hà ở trong phòng cãi nhau, Cố thị khóc nói mình không nên gả đến Lý gia, bằng không cũng không đến mức rời khỏi nhà, mà Lý Thúc Hà thì đóng cửa đi ra.
Người Lý gia đối với tình huống của hai người này cũng không nói thêm gì.
Nhà mẹ đẻ Vương thị ở thị trấn lân cận, sớm một bước đã chạy ra ngoài, Vương thị cùng người nhà quan hệ không tốt, cho nên người Vương gia chạy nạn cũng không nói cho bà biết, chờ trở lại Vương gia, thấy cửa lớn đóng chặt, Vương thị còn có cái gì không rõ nữa.
Mà cha mẹ Trần thị mất sớm, trong nhà không có thân thích gì.
Cho nên hai người này ngoại trừ người Lý gia, cũng không vướng bận gì, cho dù đối với trấn Hạ Hà có tình cảm không nỡ, nhưng lúc rời đi cũng không có oán hận.
Nương Trụ Tử không chỉ có mình hắn là con trai, nhưng mấy huynh đệ tỷ muội phía trên đều không nuôi được, cho nên tuổi Trụ Tử tuy rằng còn không lớn bằng Lý Thúc Hà, nhưng tóc nương hắn đã hoa râm.
Sau khi nương Trụ Tử lên xe, nhìn Ngư Nương cười hiền hòa: "Nhìn xem Đại Nha lớn lên xinh đẹp cỡ nào, khiến người ta thích đến mức nào, cũng không biết Trụ Tử nhà ta khi nào mới có thể có một đứa bé đáng yêu như vậy.”
Tam Ngưu nhanh nhảu: "Đại tỷ ta đã đổi tên, hiện tại tên là Ngư Nương, do gia gia đặt lại đó, lần trước may mắn gia gia đã cứu được tỷ.”
Trên mặt nương Trụ Tử lộ ra kinh ngạc: "Ôi ôi, thật tuyệt vời, Lý đại phu chính là người có năng lực số một số hai trên trấn chúng ta, chân lão Hàn của ta chính là do gia gia cháu chữa khỏi, Lý đại phu đặt tên khẳng định vô cùng tốt.”
Ngư Nương cho rằng nương Trụ Tử đang đùa giỡn với nàng, nhưng nhìn biểu tình của nương Trụ Tử không giống giả dối, được rồi, đây chính là một lão thái thái tâm thẳng miệng khoái.
Lừa con đi dọc theo bờ đê.
Lý Trọng Hải quanh năm ở bên ngoài thu mua dược liệu, đường đi thế nào ông ấy là người rõ nhất, cho nên hắn luôn là người đi đầu.
Ngư Nương đoán bọn họ đã đi được khoảng hai canh giờ, mặt trời treo cao, nhiệt độ tăng lên, Lý Trọng Hải rốt cục kêu dừng lại.
Lưu thị bắt đầu phân phát bánh lớn cho mọi người, cho dù trên đường chạy trốn, Lưu thị cũng vẫn nắm giữ lương thực trong tay.