Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 25: 25

Chương 25: 25

Bánh lớn sau khi làm xong bị sấy khô, như vậy cất giữ hơn nửa năm cũng không có vấn đề gì, hiện tại vừa mới lên đường, lương thực sung túc, mỗi thanh niên trai tráng được một cái bánh lớn, nữ nhân thì nửa cái bánh, đến trong tay những đứa bé như Ngư Nương chỉ còn lại một phần tư.

Một ngày ăn hai bữa cơm, tuy rằng không thể ăn rất no nhưng bữa ăn trên đường chạy nạn được như vậy đã rất tốt rồi.

Kế hoạch của người Lý gia là đi dọc theo quan đạo, qua quận Toại Mục, vượt sông Lan Giang đến An Lăng, trên đường nếu như tất cả thuận lợi, đại khái ba tháng là có thể đi đến An Lăng, đến lúc đó vừa vặn là đầu tháng mười một của phương nam, không cần ở phương bắc qua mùa đông.

Đoàn người ngồi xuống đất, sáng sớm tháng tám tuy rằng trời nóng nhưng không tính là khó chịu, trên người mọi người đều chỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lý Trọng Hải nói: "Chúng ta ăn cơm xong vẫn nên nhanh chóng lên đường, ta thấy người chạy nạn càng ngày càng nhiều, trước khi trời tối chúng ta phải chạy tới thôn trấn tiếp theo, nói không chừng còn có thể tìm được chỗ nghỉ ngơi qua đêm.

“Nếu như không kịp thì chỉ có thể ngủ trong rừng cây, phía trước ba mươi dặm có một rừng cây, trước kia ta ra ngoài mua bán nguyên liệu ở bên trong nghỉ chân, nơi này coi như khá bí mật.”

Lưu đại cữu gật gật đầu: "Đều nghe Trọng Hải, trong đoàn người chúng ta hắn hay đi xa nhất, có kinh nghiệm phong phú nhất.”

Những người còn lại không dám nói thêm gì, dù sao lời ông nói cũng là thật.

Mà tuy rằng Lưu nhị cữu thường xuyên ra ngoài mua heo cũng coi như có kinh nghiệm đi đường, nhưng bởi vì ông ta bị thổ phỉ bắt cóc tống tiền ba trăm lượng bạc, cho nên trên đường vẫn tâm tình sa sút không nói mấy câu.

Lưu đại cữu thấy bộ dáng này của Lưu nhị cữu, trong lòng thở dài, bao nhiêu người cả đời cũng không tích góp được ba trăm lượng bạc, mặc cho ai vô duyên vô cớ mất đi số tiền này trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.

Lưu nhị cữu chỉ là tâm tình trầm thấp buồn bực không vui, so với suy nghĩ của đại ca thì không đến nỗi vậy.

Lưu đại cữu vỗ vỗ bả vai Lưu nhị cữu: "Diên Thọ này, quá khứ cứ để nó đi qua đi, tiền không có còn có thể kiếm thêm, người không còn thì cái gì cũng không có.”

Lưu nhị cữu cữu không nói gì: "Ca, ta biết.”

Bên này Lưu đại cữu an ủi Lưu nhị cữu.

Bên cạnh xe lừa, Lý Thúc Hà đang tìm cách lấy lòng Cố thị.

Cố thị ở trên xe lừa không muốn xuống, Lý Thúc Hà liền cầm bánh lớn đi đến bên cạnh bà ăn.

Xe vừa dừng lại, Ngư Nương liền nhảy xuống động tay động chân, ở trên xe mãi thân thể nàng đều bị tê cứng hết rồi.

Ngư Nương gặm một miếng bánh lớn, trong lòng nhíu mày, thật sự là quá cứng, nếu mà không có nước thì căn bản không ăn nổi.

Nàng mở túi nước của mình ra, nhíu mày rót một ngụm nước xuống cổ họng mới nuốt xuống nổi.

Quả nhiên chạy nạn là chịu khổ, nghĩ đến đây mới chỉ là khởi đầu, con đường phía trước còn gập ghềnh, Ngư Nương trong lòng thở dài một hơi.

Lưu thị thấy nàng cầm lấy túi nước, lẩm bẩm một câu: "Tiểu hài tử đúng là một chút cũng không hiểu chuyện, còn đòi túi nước cái gì, vô duyên vô cớ tiêu thêm một phần tiền.”

Ngư Nương không để ý tới nàng, có túi nước ngón tay vàng của nàng mới có thể quang minh chính đại phát huy tác dụng, bằng không dưới tình huống khô cằn như vậy, không thể tùy tiện cho mọi người uống nước Nguyệt Quang.

Cơm nước xong, mọi người điều chỉnh một chút liền tiếp tục lên đường.

Lại đi thêm hai canh giờ, mặt trời lên cao, chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, dưới thời tiết nóng như vậy chạy đi, tất cả mọi người đều phơi nắng đến mặt đỏ bừng.

Không có đi bộ vẫn ở trên xe lừa thì tốt, nhưng đi phía dưới ai nấy đều mồ hôi đầm đìa.

Nhìn về phía xa, tất cả đều là đồng ruộng, mùa này ngô cũng đã chín, ngô ở đây cũng đã khô héo.

Không có chỗ che nắng, Lý Trọng Hải quyết định đi thêm một đoạn nữa để xem có rừng cây hay không.

Lại qua một canh giờ, mọi người mệt đến cực điểm, dưới ánh mặt trời liên tục đi mấy canh giờ, túi nước mang theo bên người cũng uống sạch.

Rốt cục phía trước xuất hiện một dòng suối nhỏ, bên cạnh dòng suối rải rác có mấy cái cây, Lý Trọng Hải kêu mọi người dừng lại.

Mọi người nhao nhao chạy đến bên dòng suối, đổ đầy túi nước vội vàng uống.

Trần thị lôi kéo Tam Ngưu cùng Ngư Nương đến bờ sông rửa mặt cho bọn họ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nước trong suối cũng ấm áp, sau khi rửa xong cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

Ngư Nương lôi kéo xiêm y Trần thị: "Nương, con muốn đến thượng nguồn." Hạ lưu cũng có chỗ rửa mặt rửa chân, chính Ngư Nương cũng thật sự không cách nào thuyết phục được mình tiếp nhận lý do này.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch