Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 26: 26

Chương 26: 26

Trần thị nhìn mọi người ở bên dòng suối, trong lòng cũng cảm thấy có chút không ổn: "Nếu đi thì nương đi cùng con, còn một mình đi nhỡ trượt chân ngã xuống nước thì làm sao bây giờ?”

Ngư Nương nghĩ đến cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ của mình, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp nhận.

Ngư Nương mấy ngày trước vừa sinh nhật lần thứ sáu, mất cái răng sữa đầu tiên trong đời.

Mặc dù bình thường biểu hiện giống như một "tiểu đại nhân", nhưng ở trong lòng Thị, nàng vẫn là một tiểu oa nhi cần người chiếu cố.

Ngư Nương đem túi nước của mình đưa cho Trần thị: "Nương, nương uống nước của con đi, nước của con rất ngọt.”

Trần thị không nhận: "Nước của ai mà không giống nhau?"

Ngư Nương làm nũng: "Nương, nương uống đi, nước của con là mang đi từ nhà đi."

Trần thị bất đắc dĩ nhận lấy, uống một ngụm, hình như đúng là ngọt hơn trong túi nước của bà một chút.

Mọi người uống nước xong, lại một lần nữa xuất phát, lại đi thêm hai canh giờ, rốt cục trước khi trời tối cũng đến rừng cây lý Trọng Hải nói.

Trong rừng cây có mấy người đang chạy nạn, đang vây quanh một chỗ không biết ăn cái gì, trong đó một người dáng vẻ hung dữ, trên mặt trái còn có một cục u lớn, mấy nạn dân này nhìn thấy đoàn người Ngư Nương tiến vào, nhao nhao cảnh giác nhìn bọn họ.

Người Lý gia không có ý quấy rầy bọn họ, trực tiếp chạy xe lừa đi vào bên trong.

Mọi người cho con lừa ăn bánh hạt bông rồi buộc nó vào cây.

Lưu thị lại bắt đầu phân phát bánh khô.

Ngư nương nhìn bánh khô cứng rắn trong tay, tuy rằng bụng rất đói, nhưng thật sự là khó có thể nuốt xuống.

Nàng không dám lãng phí thức ăn, dùng răng cắn một miếng bánh nhỏ, đặt ở trong miệng cho ướt đẫm, nhai đi nhai lại mới nuốt xuống, cảm giác cổ họng bị khô đến khó chịu.

Nàng nhìn bầu trời xanh thẳm, chỉ cảm thấy một trận trống trải cô tịch, quên đi, không nghĩ nữa, nàng vẫn nên ngủ thì hơn, ngày mai còn phải tiếp tục chạy nạn.

Đợi đến ngày hôm sau, bọn họ vội vàng đưa lừa ra khỏi rừng cây, Ngư Nương nhìn thấy đám nạn dân hôm qua đã sớm đi, mà hôm qua nơi bọn họ ăn cơm có mấy cái xương bị gặm sạch, Ngư Nương không dám nghĩ kỹ, có lẽ người ta chỉ đơn thuần là có bản lĩnh, có thể bắt được con mồi thôi.

Xe lừa dọc theo con đường đất đi về phía trước, cảnh sắc xung quanh dần dần hoang vắng, nếu như là những năm trước đây vốn nên là mùa thu hoạch ngô.

Năm nay hạn hán làm ngô khô chết trên mặt đất, vì vậy không có vụ thu hoạch.

Từ trấn Hạ Hà rời đi, mới đầu cũng không nhìn thấy bao nhiêu nạn dân, người đi lại trên đường cũng không tính là nhiều, dần dần trên đường lớn nạn dân cũng bắt đầu càng ngày càng nhiều lên.

Ngư nương nhìn thấy có những nạn dân gầy trơ xương như củi, có người nằm sấp trên cánh đồng ngô đào cỏ dại, có người đang cạo vỏ cây ven đường.

Nạn dân hoặc lăn lê trên đường hoặc trong lầy đất, im lặng tìm kiếm tất cả mọi thứ có thể ăn.

Mà nhóm người Ngư Nương chạy xe lừa, người già có trẻ con có, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của nạn dân.

"Các vị, cho lão nhân chút đồ ăn được không? Ta đã hai ngày không ăn gì rồi." Một lão nhân tóc hoa râm dẫn đầu đến gần.

Người Lưu gia bảo vệ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy loại tình huống này đều có chút không đành lòng.

Trong đó có tôn tử của Lưu đại cữu là Lưu An, mới mười lăm mười sáu tuổi, trong lòng sinh lòng trắc ẩn, thấp giọng nói với ca ca bên cạnh hắn: "Ca ca, chúng ta có phải còn có chút thức ăn hay không?”

Đại ca hắn hung hăng đánh vào đầu hắn một cái, không nghĩ tới trong nhà mình lại sinh ra một người ngây thơ như vậy, mắng hắn: "Đệ thật ngu xuẩn, lương thực của chúng ta còn không đủ cho chúng ta ăn."

Lưu đại cữu quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, quát: "Đều đi mau, đừng chậm trễ nữa."

Lưu An chỉ có thể không nhìn ánh mắt khát vọng của lão nhân, cúi đầu đi về phía trước.

Lão nhân thấy bọn họ đi, vội hét lên: "Họ có thức ăn! Cướp lương thực của bọn họ, chúng ta có thể sống sót!”

Nghe được có lương thực, ánh mắt của một đám nạn dân đều sáng lên, cũng không để ý thân thể suy yếu của mình, tất cả đều vây quanh bọn Ngư Nương.

Thấy thế, Lưu đại cữu yên mang đao giết heo của mình lên: "Ta xem người nào không có mắt dám nhào tới đây?”

Những người còn lại cũng nhìn mà học theo, nhao nhao đem lưỡi lê, cuốc trong tay chắn trước người.

Các nạn dân có chút do dự, đứng lại không dám động, bọn họ tuy rằng muốn ăn, nhưng cùng một đám người thân thể cường tráng có vũ khí liều mạng hiển nhiên là một chuyện không sáng suốt.

Một người phụ nữ gầy gò da bọc xương đột nhiên "bùm" một tiếng quỳ xuống.

Trên mặt đất có đất, như vậy đột nhiên quỳ xuống hiển nhiên rất đau, nhưng phụ nhân đó cũng bất chấp những thứ này.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch