WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 7: 7

Chương 7: 7

Dần dần, vừa đến mùa hè Đại Nha rất thích chơi cùng Nhị Ngưu, không vì gì khác chỉ vì để con muỗi hút máu của Nhị Ngưu.

Cho nên Đại Nha vẫn có chút áy náy với Nhị Ngưu, nàng quyết định trở về sẽ cho Nhị Ngưu uống nước ánh trăng, như thế xem như đền bù, Đại Nha cũng rất có thành ý.

Lý Đại Thành vừa đưa tiễn một bệnh nhân đã thấy mấy đứa nhỏ cầm thùng trở về.

Ông nhìn xem, cười nói: "Rất giỏi, lại còn câu được mấy con cá."

Tam Ngưu líu ríu nói: "Bên trong có năm con do Đại tỷ câu, Nhị ca ngốc nghếch chỉ câu được hai con."

Nhị Ngưu ở phía sau vung nắm đấm với Tam Ngưu, dùng ánh mắt uy hiếp không cho nó nói.

Lý Đại Thành vuốt râu: "Vậy hôm nay để nãi nãi của các con làm cá rán ăn, Đại Nha của chúng ta có công lớn vất vả rồi, để cho con bé riêng một con lớn."

"Con đi tìm nãi nãi! Nãi nãi, đêm nay có cá ăn!" Nhị Ngưu hoan hô chạy vào nhà.

"Sao Đại Nha không đi cùng Nhị Ngưu?"

"Gia gia, đây là rễ cỏ tranh chúng con đào ở bờ sông, đã rửa sạch rồi."

Lý Đại Thành hơi kinh ngạc, nhận bó rễ cỏ tranh được buộc bằng cọng cỏ mềm mại: "Đúng lúc trong y quán sắp không còn vị thuốc này, con giúp gia gia rất nhiều rồi đấy."

Đại Nha ngượng ngùng nói: “Là chúng cháu cùng đào, không phải công lao của một mình cháu."

Đại Nha chần chờ, do dự, đứng ở bậc thang của y quán xoa ngón tay.

Lý Đại Thành khó hiểu: "Đại Nha, sao cháu còn chưa đi vào?"

Cuối cùng Đại Nha lấy hết dũng khí: "Gia gia, nước trong dòng sông đã giảm đi nhiều, đến bây giờ trời vẫn không mưa.

Có phải năm nay có đại hạn rồi không? Chúng ta có cần phải chạy nạn không?"

Lời này vừa nói ra đã thuận lợi hơn nhiều.

Đại Nha nói hết những lo lắng ra một lần.

Lý Đại Thành kinh ngạc: "Ai nói với cháu lời này?"

"Cháu nghe người trên trấn nói." Về phần là ai cũng có thể nói được.

Dù sao người lớn tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ nói chuyện phiếm sẽ không chú ý đến trẻ con chạy loạn khắp nơi.

Lý Đại Thành hiền lành nhìn cháu gái: "Đại Nha, năm nay chỉ mới gần đây không có mưa, làm lỡ chuyện lương thực mọc lên, mọi người lo lắng mà thôi.

Nói không chừng mấy hôm nữa có mưa, hơn nữa..."

Lý Đại Thành ngồi xổm xuống hạ giọng nói: "Cho dù tình hình tệ nhất, xem như năm nay không có một giọt mưa thì nhà ta vẫn có thể chịu được .

Chạy nạn là lựa chọn vạn bất đắc dĩ, có thể sống sót thì không ai muốn rời khỏi quê hương cả."

Đại Nha nghe Lý Đại Thành nói, cảm thấy đúng, nhà ta có hơn trăm mẫu ruộng tốt, gia gia lại mở y quán duy nhất ở gần mười dặm tám thôn quanh đây.

Nếu thật sự chạy nạn cũng không tới phiên nhà ta.

Hơn nữa, Đại Nha biết gia gia và nãi nãi luôn có thói quen tiết kiệm tiền.

Nàng từng vô tình nhìn thấy hũ đựng tiền tiết kiệm của nãi nãi, nặng trĩu, chắc chắn bên trong có không ít tiền.

Nhưng nàng lại nghĩ đến nếu mất mùa thì tiền sẽ không đáng giá.

"Gia gia, có phải chúng ta nên mua chút lương thực không.

Nếu có hạn hán thì lương thực sẽ trở nên đắt, bây giờ mua khi sau này giá lương thực tăng cao, chúng ta có thể bán kiếm tiền."

Đại Nha biết mình nói nhảm nhưng lương thực ai chê ít chứ.

Lý Đại Thành cười nói: "Gia gia biết, còn phải đa tạ Đại Nha nhắc nhở gia gia đó."

Mặt Đại Nha đỏ lên, ngượng ngùng.

Hộ nhà nông một ngày hai bữa cơm, chỉ có nhà giàu có mới được một ngày ba bữa, vì thế Đại Nha và Nhị Ngưu câu cá để đến bữa tối mới ăn.

Nhờ vào nhà mẹ đẻ của Lưu thị làm đồ tể, Lý gia không hề thiếu mỡ heo ăn.

Trước mặt Đại Nha có một đĩa cá kho tiêu thơm ngào ngạt, xông vào mũi mê người.

Đây là món quà khi nàng có công câu cá.

Lý gia không phải là đại gia đình, cũng không chú ý nhiều, cả nhà vô cùng náo nhiệt ngồi cùng bàn ăn cơm.

Ngồi trên bàn bát tiên vuông vức, người lớn mỗi người một góc, trẻ con bị kẹp ở giữa.

Nếu như Lý Bá Sơn và Lý Tử Yến trở về sẽ không đủ chỗ, nhóm ba người Vương thị, nữ nhân Lý gia sẽ xuống bếp ăn.

Thật ra Đại Nha thích xuống bếp ăn hơn, vì Trần thị sẽ vùi khoai lang nướng trong bếp.

Khoai lang nóng bỏng, sau khi thổi rớt tro than, mềm thơm ngọt nước.

Vào những lúc này, Đại Nha sẽ thật lòng cảm tạ người xuyên không từ tiền triều.

Sau khi Lý Đại Thành động đũa, những người khác mới bắt đầu ăn cơm.

Ăn cơm không nói chuyện, đương nhiên Lý gia không phải nhà giàu có, không để ý nhiều như thế.

Đại Nha chọn một miếng thịt mềm trên thân cá cho vào chén của Trần thị, khẽ nói: "Nương, người ăn đi, thức ăn của chúng ta không có nhiều thế đâu."

Nhị Ngưu nhìn Đại Nha giống như hiểu điều gì đó, học theo, cũng gắp thịt cá trong chén của mình cho Vương thị.

Lý Đại Thành nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mắt, trong lòng cũng vui vẻ.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.