Ở sương phòng phía Tây có một đống đất nhỏ do chính Đại Nha đập nát, nhà bọn họ không xa xỉ đến mức dạy trẻ con học chữ dùng bút mực nghiên giấy.
Đại Nha ngồi xổm trong góc khuất, rải cát lên đất, dàn đều ra dùng nhánh cây viết chữ lên.
Trong canh Ma hoàng thêm nhánh quế, hạnh nhân cam thảo bốn vị; Nóng sốt cảm lạnh đau nhức, thở không đổ mồ hôi ăn vào hết.
...
Xạ can, Ma hoàng diệc trị thủy, bất tại phát biểu tại tuyên phế; Khương tảo Tế tân Khoản đông hoa, Thủy cúc Bán hạ gia ngũ vị.
Viết xong một lần, Đại Nha nhìn chữ không tính là chỉnh tề trên mặt đất, coi như hài lòng.
Nhưng dù sao tính ra đã năm năm ròng rã nàng không viết chữ qua.
Bây giờ dùng thân thể trẻ con luyện được như thế này đã rất tốt rồi.
May mà ở thời đại này chữ Khải là chủ yếu, đối với Đại Nha mà nói học cũng không quá khó khăn.
Trước khi Đại Nha học chữ, nàng sợ gia gia nghĩ mình đầu óc chậm chạp, bây giờ phải kiềm chế tiến độ học tập của mình.
Ngay cả như vậy cũng đã khiến Lý Đại Thành rất kinh ngạc.
Mặc dù ngoài miệng ông không nói nhưng trong lòng lại thở dài, tiếc là Đại Nha lại là nữ nhi, không thì Lý gia sẽ có thêm một người đọc sách nữa rồi.
Ôn tập xong "Sắc thuốc ca", Đại Nha dọn gọn đống đất lại, để lần sau khỏi phải đập nát lần nữa.
"Đại Nha ơi."
Đại Nha cất xong đất cát đã bị Trần thị kéo vào sương phòng phía Tây.
Còn chưa lên tiếng, miệng đã bị Trần thị nhét một cục kẹo, là kẹo mạch nha.
Trần thị cười tủm tỉm nhìn nàng: "Ngọt không? Đây là cha con mang từ bên ngoài về, đừng nói với người khác nhé."
Đại Nha gật đầu như giã tỏi, che miệng lại: "Con sẽ không nói với ai cả đâu."
"Nương, Tam Ngưu có không?"
"Cha con đem kẹo về chắc chắn sẽ đưa nãi nãi con nếm trước, bà của con sẽ cho Tam Ngưu ăn."
"Nương, người ăn chưa?"
"Nương ăn rồi, ngọt lắm."
"Nương gạt người, mỗi lần người nói với con nếm thử rồi thật ra là chưa từng ăn." Đại Nha dựa vào ngực Trần thị: "Nương, chờ con trưởng thành sẽ mua thật nhiều kẹo cho người ăn."
Trần thị vuốt tóc mềm mại của Đại Nha, đây là đứa con gái bà mang thai mười tháng sinh ra.
Khi sinh ra chỉ nhỏ thể này, còn bị một phen bệnh nặng gần như không nuôi sống nổi.
Cũng may Đại Nha của bà cố gắng sống sót.
"Đi ra sông tìm Nhị Ngưu chơi đi, trong nhà không có việc cần con giúp đỡ.
Tam Ngưu và Nhị Nha cũng ở đó, con đi trông hai đứa nó đi."
Nước ở sông vì khô hạn mà giảm đi phân nửa, còn rất nông, cho nên Trần thị không lo Đại Nha đi đến đó chơi.
"Vâng, con biết rồi."
Xung quanh trấn Hạ Hà có sông ngòi bao bọc, đây là công trình hạng nhất phòng ngừa trộm cướp ở cổ đại.
Những năm trước nước sông dâng rất cao, năm nay nước ít đi nhiều.
Đại Nha nghe người lớn bàn tán, dự định triệu tập thanh niên trai tráng trong trấn đào sông sâu thêm một chút.
Lúc Đại Nha tìm Nhị Ngưu, Nhị Ngưu đang chổng mông đào rễ cỏ tranh, Tam Ngưu và Nhị Nha ở bên cạnh, mỗi người đang cầm mấy cọng rễ tranh ăn ngon lành.
"Nhị ca, ca đào được bao nhiêu rễ cỏ tranh rồi?"
Nhị Ngưu đứng lên, trên tay đều là bùn đất: "Không đào được bao nhiêu cả, đều bị Tam Ngưu và Nhị Nha ăn hết rồi.
Rễ cỏ tranh ở đây bị đào gần hết rồi, ta đi đối diện đào."
Đại Nha lắc đầu: "Không được, ca quên lời gia gia dặn sao? Chúng ta không thể ra khỏi trấn, bên ngoài có kẻ lừa đảo chuyên bắt cóc con nít, ngộ nhỡ bị bắt cóc thì sẽ không gặp được gia gia nữa."
"Không thể ra khỏi trấn, nhưng rễ cỏ tranh trong trấn này bị đào hết cả rồi, không thì chúng ta đi đào giun câu cá đi.
Trong sông ít nước, cá sẽ dễ mắc câu.
Hôm qua Thiết Đản đã câu được mấy con cá trở về.
Ta về lấy cần câu, Đại Nha ở đây chờ ta." Nói xong còn phủi đất trên người, chạy đi như làn khói.
"Nhị ca, muội còn muốn ăn rẻ cỏ tranh không? Ta đào cho muội."
Nhị Nha gật gật đầu: "Nhị Nha muốn ăn."
Nhị Nha là tiểu cô nương nhu thuận hiểu chuyện, mặc dù là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, lại luôn bị mọi người lơ là nên Đại Nha luôn dịu dàng với muội ấy.
Có khi Đại Nha sẽ tức giận bất bình với chuyện này, nhưng so với những nhà khác, người Lý gia đã rất tốt rồi.
Ít nhất bọn họ không để cho nàng và Nhị Nha thiếu ăn thiếu mặc.
Đại Nha tự an ủi mình như thế đã rất tốt.
Đại Nha và Nhị Ngưu ở bờ sông chờ cả ngày, chịu bị muỗi đốt lít nha lít nhít vào mùa hè, câu được mấy con cá con to chừng bàn tay: "Đi, trở về để nãi nãi làm cá cho chúng ta ăn!"
"Sau này ta không đi câu cá nữa, con muỗi thật đáng ghét." Nhị Ngưu gãi trái gãi phải, trên người đều là vết muỗi đốt..
Đại Nha cũng không chịu nổi, nhưng nàng tốt hơn Nhị Ngưu một chút.
Có mấy người trên thân thể có chất đặc thù không bị muỗi chích, Đại Nha chính là loại người này.
Mỗi lần nàng chơi cùng Nhị Ngưu, vết đốt trên người Nhị Ngưu nhiều gấp ba nàng.