Hai người đều là loại người thích lắm chuyện, đặc biệt là nhà ai có chút tranh chấp gì đó, nổi mụn linh tinh gì đó.
Bọn họ cực kỳ cảm thấy hứng thú.
Rất nhiều thôn dân có chút ghét bỏ hai cô ta lắm mồm, nhưng hai người đó không cảm thấy vậy, ngược lại càng thêm hăng hái tám chuyện.
Lúc này hai người đó đang nói chuyện tối hôm qua hai vợ chồng nào đó trong thôn đánh lộn, vừa nói chuyện vừa cười ha ha.
Nói đến cái này, Chu Quế Viên cảm thấy chuyện nhà Lý Chí Quân đáng giá để lấy ra nói.
Vì thế cô ta bày ra dáng vẻ thần bí, nói với Phạm Xuân Hương: “Haizzz, cô biết không, chỉ mấy hôm trước, Lý Chí Quân lại đánh Tạ Lan Hương một trận!”
Tuy rằng động tác làm là như vậy, nhưng giọng nói của cô ta không hề giảm nhỏ, ngược lại hình như còn cố ý nói lớn tiếng hơn chút.
Nói xong, cô ta không đợi Phạm Xuân Hương trả lời, tự mình ở chỗ đó vui vẻ mà cười ha ha.
Đúng lúc Lý Tô đến đây thì nghe được câu này.
Lập tức cô ngây người, cô nhanh chóng đưa mắt nhìn thoáng qua Tạ Lan Hương.
Kết quả, vẻ mặt người ta bình tĩnh, tựa như người trong miệng Chu Quế Viên không phải là cô ấy.
Phạm Xuân Hương bởi vì đối diện mấy người Lý Tô, cho nên bọn họ đến gần liền thấy được.
Nếu bình thường chỉ có Tạ Lan Hương còn tốt hơn một chút, nhưng lúc này Lý Chí Quân cũng ở đây.
Người này không thể so sánh với những người khác, anh là một người không thương hoa tiếc ngọc.
Dù cho mình là nữ, nhưng khi đụng đến một cọng lông của anh, anh cũng sẽ ra tay đánh trả mà không bỏ qua.
Cho nên khi Chu Quế Viên nói hăng hái, cô ta thông minh ngậm miệng lại, chuyên tâm hái hoa kim châm.
Sau khi Chu Quế Viên ở chỗ đó một mình cười ha ha, phát hiện Phạm Xuân Hương không có phản ứng cô ta, cô ta cảm thấy không thú vị.
Đúng lúc chỗ hoa kim châm này hái xong rồi, cô ta muốn đổi sang một đầu khác thì thấy được mấy người Lý Tô.
Lập tức phía sau lưng cô ta đổ mồ hôi lạnh.
Cái này làm cho cô ta một chữ cũng không dám nói ra.
Đây là lần đầu tiên Tạ Lan Hương cảm thấy Lý Chí Quân vẫn có chút tác dụng.
Ít nhất hai người lắm mồm trong thôn này tự giác ngậm lại miệng thối.
Đây là lần đầu tiên Lý Chí Quân hái hoa kim châm.
Anh hái hoa chậm thì thôi, vài lần còn hái hoa kim châm chưa trưởng thành.
Nhưng mà sau khi hái hoa một lúc, cuối cùng anh cũng phân biệt rõ ràng, không hái sai nữa.
Thời tiết thật sự rất nóng.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, rất nhiều lần mồ hôi đều suýt chút nữa rơi vào trong mắt anh.
Đến lúc đó, anh mới hiểu được, tại sao Tạ Lan Hương phải lại quấn một chiếc khăn lông ướt ở trên đầu.
Đáng tiếc, ngay lúc đó anh còn từ chối.
Bây giờ anh hối hận muốn chết.
Giờ phút này anh nhanh chóng bỏ nón tre ra, học theo Tạ Lan Hương quấn khăn trên đầu nhưng anh làm không được tốt.
Không phải là che mất mắt thì là làm khăn lông rớt xuống mặt đất.
Tạ Lan Hương ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, dứt khoát đi qua giúp Lý Chí Quân quấn xong khăn lông, mang lên nón tre.
Lý Chí Quân vì chân tay vụng về mà cảm thấy ngượng ngùng.
Anh đỏ mặt, nhỏ giọng nói với Tạ Lan Hương: “Cảm ơn.”
Sự tương tác giữa hai người, Chu Quế Viên và Phạm Xuân Hương ở bên cạnh đều thấy rất rõ.
Phạm Xuân Hương nhanh chóng đưa mắt ý bảo Chu Quế Viên: Không phải cô nói là mấy ngày trước Lý Chí Quân còn đánh Tạ Lan Hương à? Tại sao bây giờ tôi nhìn thấy tình cảm hai vợ chồng rất tốt chứ?
Chu Quế Viên hơi khó hiểu.
Tin tức này cô ta nghe từ chỗ Nghiêm Tú Tú, không có lý nào là giả đâu?
Tuy rằng Lý Chí Quân lần đầu tiên hái hoa kim châm, tốc độ rất là chậm.
Nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, có anh giúp đỡ, không chỉ hái nhiều hơn không ít so với ngày thường.
Ngay cả khi về nhà, cũng sớm hơn được nửa tiếng so với ngày thường.
Quan trọng nhất chính là, một gánh tràn đầy hoa kim châm đều do anh chịu trách nhiệm gánh về.