Chờ Tạ Lan Hương làm xong công tác chuẩn bị cho bản thân, Lý Tô không nghĩ rằng vậy mà Tạ Lan Hương giống như quên mất cô.
Cô ấy chịu trách nhiệm mang gánh và mang mấy đứa nhỏ đi ra ngoài.
Lý Tô: “Mọi người…”
Cô muốn nói rằng có phải mọi người quên mất cô rồi hay không?
Kết quả, Tạ Lan Hương quay đầu, nghi hoặc nhìn cô một cái, dường như không hiểu rõ tại sao Lý Tô muốn gọi cô ấy.
Tối hôm qua Lý Tô suy nghĩ cả đêm cũng không biết rõ tại sao bản thân sẽ biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Nhưng trời sinh Lý Tô có một kiểu tinh thần AQ.
Cho dù cô đến hoàn cảnh xa lạ gì, cô có thể rất nhanh tìm được vị trí của mình, làm bản thân dung hợp vào.
Cho nên khi nhìn thấy Nữu Nữu ba tuổi cũng cùng đi theo ra ngoài, cô không nhịn được mà lên tiếng.
Cô không thể để mấy đứa trẻ nhỏ như vậy đi ra ngoài làm việc mà một người lớn như cô lại ở trong nhà nhàn rỗi.
Căn bản Lý Tô không có phát hiện, dường như cô đã tiếp nhận chuyện mình là một người đàn ông.
Ngẫm nghĩ, Lý Tô dứt khoát nói thẳng: “Anh đi cùng với mọi người đi!”
Điều này làm mấy người Tạ Lan Hương hoàn toàn không che giấu được việc bản thân giật mình.
Bốn mẹ con nhất trí mở to hai mắt nhìn, mở miệng ra, biến thành hình chữ O.
Lý Tô: Dường như cô không có nói gì nghiêm trọng, tại sao bọn họ giật mình như thế!
Thấy dường như Lý Tô không phải nói đùa, xác định muốn đi theo bọn họ đi hái hoa, cuối cùng Tạ Lan Hương mở miệng nói chuyện: “Anh đi như vậy thì không được!”
Nói xong, cô ấy đặt gánh xuống, một lần nữa về phòng làm ướt khối khăn lông và mang nón tre ra ngoài.
Khi khăn lông ướt đặt ở trên đầu, Lý Tô có chút không thoải mái lắm, cô nhanh chóng cầm lấy.
Nón tre thì cô trực tiếp đội lên đầu, bởi vì mặt trời bên ngoài quá nắng gắt, cho dù cô không ra ngoài, cô vẫn cảm nhận sâu sắc cái nóng của nó.
Chuyện Lý Tô từ chối để khăn lông lên trên đầu, Tạ Lan Hương cũng không ngại.
Sau khi cô ấy đưa đồ cho Lý Tô, liền quay người sang phía đòn gánh, chuẩn bị trực tiếp chịu trách nhiệm gánh đi, ai ngờ có người có động tác còn nhanh hơn cả cô ấy, đòn gánh đã đặt ở trên vai của Lý Tô.
Suy nghĩ của Lý Tô rất đơn giản.
Nếu cô biến thành một người đàn ông, loại chuyện này không thể để một người phụ nữ làm.
Chỉ là cô không biết, cô càng làm như vậy, trong lòng Tạ Lan Hương càng nghi ngờ nhiều hơn.
Đương nhiên, căn bản là cô ấy không có nghĩ đến linh hồn trong cơ thể Lý Chí Quân có thể không còn là linh hồn trước kia.
Cô ấy nghĩ rằng có phải Lý Chí Quân ở bên ngoài nợ rất nhiều tiền, cần cô ấy về nhà mẹ đẻ vay tiền hay không.
Chuyện như vậy đã từng xảy ra một lần.
Hồi đó Lý Chí Quân chỉ là giúp đỡ rửa sạch chén, quét sàn.
Không được đến nửa tiếng anh đã để lộ mục đích của mình.
Lần này Lý Chí Quân hiến ân tình như vậy, chỉ sợ chuyện này có thể càng nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của cô ấy.
Lý Tô đi theo phía sau Tạ Lan Hương, tất nhiên là nhìn không thấy biểu cảm tâm sự nặng nề lúc này của Tạ Lan Hương.
Nhưng thế nào cô cũng cảm thấy cực kỳ lạ lùng, bởi vì dọc theo đường đi cô gặp được rất nhiều thôn dân quen biết với bọn họ, một đám đều đến đây chào hỏi.
Trong giọng nói và mặt đều lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc, giống như việc cô đi theo ra làm việc là một chuyện gì đỡ khó có thể tưởng tượng được.
Mỗi lần Chu Quế Viên đều đến sớm hơn Tạ Lan Hương một chút.
Lúc này cũng giống thế, cô ta vừa đến đã lập tức bắt đầu hái hoa kim châm.
Cô ta vừa hái, vừa có thói quen thích nói chuyện phiếm với Phạm Xuân Hương ở cánh đồng bên cạnh.