Tạ Lan Hương quay lưng về phía Lý Chí Quân, sau người cô ấy chính là cái giường một mét tám.
Khi nhìn thấy giường, Lý Chí Quân mới nhớ ra một chuyện còn khủng khiếp hơn so với chuyện anh cầm lấy thứ nào đó để tiểu vừa nãy đang chờ đợi anh.
Bây giờ không chỉ tay chân cứng đờ, toàn thân anh cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Làm sao bây giờ?
Cho dù bây giờ anh đã biến thành một người đàn ông, nhưng bản chất của anh vốn là một cô gái mà? Đây vốn dĩ là một chuyện rất bi thảm rồi, lẽ nào hiện tại kêu anh ấy ấy với một cô gái khác?
Đậu má!
Trong lòng Lý Chí Quân không khỏi thốt ra một câu nói tục.
Chuyện này cũng quá thử thách sức chịu đựng của anh rồi nhỉ? Không được, chuyện này tuyệt đối không thể chấp nhận.
Cho dù có nguy cơ bị phát hiện anh giả mạo, anh cũng không thể thoả hiệp.
Tạ Lan Hương vừa quay đầu đthì thấy Lý Chí Quân đang ôm quần áo bẩn đứng sau lưng mình, còn cho là muốn nhờ mình giặt quần áo giúp: “Đưa đồ cho em, hôm nay quá muộn rồi, ngày mai em sẽ giặt.”
Lý Chí Quân: “Ừm!”
Thời đại này, trong nông thôn còn chưa có điện, nhà nhà tối đến đều chiếu sáng bằng đèn dầu.
Vả lại tối đến cũng không có thứ gì để vui chơi giải trí, cho nên bình thường đều đi ngủ khá sớm.
Đợi đến khi mọi người đều nằm trên giường, toàn thân Lý Chí Quân đã sớm cứng ngắc rồi.
Sau khi anh tắm xong vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, nào biết vừa lên giường chưa bao lâu, Tạ Lan Hương đã ngủ thiếp đi rồi.
Lý Chí Quân nín thở, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của Tạ Lan Hương sau khi cô ấy đã ngủ say, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ôm trái tim đang đập rất nhanh bởi vì căng thẳng, anh thở hắt ra một hơi dài, sau đó anh lấy tay lau đi một lớp mồ hôi lạnh trên trán.
Lúc này anh mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Khi Tạ Lan Hương thức dậy, Lý Chí Quân vẫn còn đang ngủ say.
Ngày xưa mỗi lần đối diện với gương mặt này của Lý Chí Quân, trong lòng Tạ Lan Hương đều có cảm giác chán ghét.
Thế nhưng lần này, cô ấy quan sát một hồi mà lại cảm thấy dễ nhìn hơn rất nhiều.
Dường như người này đã thay đổi diện mạo chỉ trong một ngày.
Tạ Lan Hương cũng không nhìn quá lâu, bởi vì công việc mỗi buổi sáng nhiều vô cùng.
Nếu cô ấy không dậy sớm một chút, động tác khi làm việc nhanh một chút thì sẽ không làm hết những việc đó.
Hậu quả là đến lúc cô ấy rửa mặt xong, nhân lúc trời tờ mờ sáng mà cầm lấy lưỡi liềm và cái gùi lên, chuẩn bị đi ra ngoài cắt cỏ heo thì Lý Chí Quân cũng đã tỉnh dậy.
“Chào buổi sáng!”
Lý Chí Quân duỗi eo chào hỏi Tạ Lan Hương.
Tạ Lan Hương nhìn anh một cái, trả lời: “Chào.”
“Sáng sớm mà em đeo gùi làm gì thế?” Lý Chí Quân tò mò hỏi nhiều một câu.
Lúc anh thức dậy còn nhìn sắc trời, lúc này mới lộ ra một chút ánh sáng mà cô ấy đã phải đi làm việc đồng áng ư?
Người của niên đại này cần mẫn thật.
“Cắt cỏ heo.”
Tạ Lan Hương trả lời một câu, sau đó mở cửa lớn ra, chuẩn bị đi ra ngoài.
Không ngờ vậy mà Lý Chí Quân cũng đi theo.
Cô ấy dừng lại, xoay người bình tĩnh liếc nhìn Lý Chí Quân.
“Anh cũng đi theo em.” Đây là câu trả lời của Lý Chí Quân.
Tạ Lan Hương không nói gì, cũng không nói không được.
Nhưng cô ấy lại đưa cái gùi cho Lý Chí Quân, xoay người quay lại cầm thêm lưỡi liềm và cái gùi khác đi ra.
Lý Chí Quân hiểu rõ rằng Tạ Lan Hương đồng ý rồi.
Không khí buổi sáng vô cùng tươi mát, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra.
Trong cơ thể toàn là hơi thở tươi mát, toàn thân vô cùng thoải mái, sức lực tràn đầy.
Mùa hè có nhiều cỏ mọc, nhà của Lý Chí Quân lại được xây ở gần chân núi.
Tùy tiện tìm một bụi rậm là thấy đầy cỏ heo.
Tuy Lý Chí Quân chưa từng cắt cỏ heo bao giờ, nhưng anh biết quan sát.
Tạ Lan Hương cắt loại cây nào, anh sẽ cắt giống y như vậy.