Cỏ heo rất non, quơ lưỡi liềm một cái đã có một bó cỏ heo to.
Chỉ trong chốc lát mà chiếc gùi của hai người đã đầy ắp.
Vì muốn chứa được nhiều hơn, Tạ Lan Hương còn cố ép chặt cỏ heo lại khi bỏ vào gùi.
Lý Chí Quân ở bên cạnh học theo.
Lúc trở về, Lý Chí Quân đeo hai chiếc gùi lên người mình.
Anh nhìn Tạ Lan Hương, giải thích: “Gần đây sức lực của anh rất lớn, để anh vác cho.”
Tạ Lan Hương để anh lấy gùi đi, dường như cô ấy tin lời anh nói.
Hai người im lặng sóng vai nhau đi về.
Lúc bấy giờ, trời dần sáng lên, trên đường đi cũng gặp phải không ít bà con ra ngoài làm việc đồng áng.
Dường như nhân duyên của Tạ Lan Hương cũng không tệ lắm, liên tục chào hỏi mà về.
Lý Chí Quân không quen ai, mỗi khi Tạ Lan Hương đụng phải ai đó, anh sẽ đứng ở sau lưng cười một cái với người ấy.
Cuối cùng, đợi đến lúc hai người đi xa, sau lưng đều có người bàn tán.
“Tôi có nhìn nhầm không vậy, người vừa mới cười với tôi là con trai thứ hai nhà họ Lý đấy à?”
“Không nhầm, không nhầm đâu, người ta còn vô cùng thương vợ nữa.
Cô không thấy cậu ta vác cả hai chiếc gùi chất đầy cỏ heo kia sao?”
Người nói lời này chính là cô vợ mới gả đến của nhà Lý Đại Ngưu ở đầu thôn.
Cô ta chưa biết nhiều về mấy lời đồn của Lý Chí Quân, trước đây chỉ là thấy được một lần từ phía xa rồi lên tiếng chào hỏi.
Cho nên khi nhìn thấy Lý Chí Quân làm như vậy, giọng điệu cô ta toàn là hâm mộ.
Quả nhiên, giọng điệu hâm mộ này vừa xuất hiện, người bên cạnh lập tức hừ lạnh một tiếng.
“Thương vợ gì chứ, nhìn người không thể chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài được.
Ai mà không biết con trai thứ nhà họ Lý là tên vừa lười biếng vừa khốn nạn, nổi tiếng đánh đập vợ!”
“Hả, không thể nào?”
“Sao lại không thể chứ, tôi kể cho cô nghe...”
Sau khi mang cỏ heo về nhà, Tạ Lan Hương cầm quần áo bẩn ra cái giếng bên cạnh để giặt.
Lý Chí Quân nhớ tới chuyện sáng sớm hôm qua thấy Lý Hồng Tinh dùng dao làm bếp băm cỏ heo, bản thân đã tìm được việc để làm.
Anh cầm dao làm bếp và cái thớt gỗ ra, bắt đầu băm cỏ heo.
Khi Tạ Lan Hương giặt quần áo, cô ấy không ngờ được lại kiếm ra một tờ mười nhân dân tệ từ trong đống quần áo bẩn của Lý Chí Quân.
Giờ phút này, tiền ở ngay trên tay của cô ấy, vì bị nhúng nước một hồi nên tiền cũng ướt không ít.
Tiền này…
Tạ Lan Hương cầm tiền, chần chờ nhìn thoáng qua Lý Chí Quân đang cố gắng băm cỏ heo ở nhà chính.
Cô ấy ngẫm nghĩ rồi đặt tiền xuống đất, tiếp tục giặt quần áo.
Lý Chí Quân thật sự quên mất chuyện hôm qua Tạ Quế Hoa cho mình tiền.
Cho nên khi Tạ Lan Hương đưa tiền, anh ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra.
Có vẻ như tờ tiền này là tiền ngày hôm qua Tạ Quế Hoa đưa cho anh.
Anh không nhịn được mà vỗ đầu một cái, tại sao bản thân có thể quên mất việc này.
Mười nhân dân tệ của thời đại này có thể có giá trị mua bán hơn một trăm nhân dân tệ đời sau, xem như là một số tiền không nhỏ.
Khi nhận lấy mười nhân dân tệ, Tạ Lan Hương ở bên kia lại chần chừ, không buông tay ra.
Anh ngờ vực ngẩng đầu nhìn lên, giờ phút này đôi mắt của Tạ Lan Hương nhìn chằm chằm vào anh, đáy mắt bộn bề cảm xúc phức tạp không nói được thành lời.
Lý Chí Quân cho rằng Tạ Lan Hương cũng muốn số tiền này, suy nghĩ một lát, cuối cùng anh đẩy tiền về phía Tạ Lan Hương.
Anh suy nghĩ cẩn thận, có lẽ sau này bản thân chỉ có thể sống với tư cách là Lý Chí Quân.
Tuy lúc Tạ Quế Hoa đưa số tiền này cho anh, anh không muốn cầm lắm, nhưng đã cho anh rồi nên nhất thời anh cũng không trả lại được.
Đưa tiền cho người phụ nữ của gia đình giữ là một chuyện rất bình thường.
Huống chi, so với bản thân, Tạ Lan Hương là con dâu của Tạ Quế Hoa, dường như cô ấy có tư cách cầm số tiền này hơn anh.