Lúc này Lý Chí Quân cố ý đợi đến lúc Tạ Lan Hương giục mới chịu cầm đôi đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
Chẳng qua lần này anh ăn uống lịch sự hơn nhiều.
Sau khi ăn xong vẫn phải đi hái hoa kim châm.
Lý Chí Quân đã có kinh nghiệm của ngày đầu tiên nên tốc độ hôm nay đúng thật là nhanh hơn hôm qua rất nhiều.
Lúc làm xong thì mặt trời chỉ mới hơi ngả về Tây một chút.
Giao hoa kim châm xong rồi về nhà, Tạ Lan Hương gọi Lý Hồng Lợi tới, bảo cậu nhóc dẫn em trai và em gái đi nhặt củi lửa ở phía sau ngọn núi bên cạnh mang về.
Nói là nhặt nhưng khi Lý Chí Quân nhìn thấy Lý Hồng Lợi nhỏ gầy cầm cây đao bổ củi to lớn, còn định dẫn theo Nữu Nữu ba tuổi đi ra ngoài nữa thì anh khiếp sợ.
Anh không hiểu tại sao Tạ Lan Hương có thể yên tâm để mấy đứa trẻ cầm thứ nguy hiểm như thế.
Chẳng lẽ gia đình nào ở đây cũng như thế à?
Anh vội vàng chạy tới, hỏi Tạ Lan Hương: “Em yên tâm cho đám trẻ cầm đao đi bổ củi lửa à?”
Sau khi giao việc lấy củi cho mấy đứa nhỏ, Tạ Lan Hương tìm kiếm chiếc túi da rắn để trong tủ lần trước.
Cô ấy đang định chốc nữa ghé đại đội để dự chi ít lương thực mang về, tiện thể tìm bí thư đại đội hỏi xem có thể chia thêm một ít đất hoa kim châm cho mình hái hay không.
Lúc nghĩ đến điều này, bàn tay đang lục lọi ngăn tủ của cô ấy dừng lại một chút, thật ra cô ấy cũng không chắc chắn lắm.
Tuy bây giờ Lý Chí Quân trở nên tốt lên nhưng ai biết được khi nào anh lại trở thành con người như trước kia?
Anh không đầu không đuôi trở nên tốt lên, vẫn khiến lòng cô ấy lo lắng không thôi.
Cho nên khi Lý Chí Quân hỏi cô ấy, Tạ Lan Hương mới hoàn hồn, lấy làm lạ mà nhìn thoáng qua Lý Chí Quân: “Bọn trẻ không đi lấy củi thì chúng ta nấu cơm, nấu nước bằng cái gì?”
“Nhưng bọn trẻ vẫn còn nhỏ…”
“Nhỏ thì cũng làm việc được.” Tạ Lan Hương rất bình tĩnh trả lời câu hỏi của Lý Chí Quân.
Không phải cô ấy không thương con mình nhưng thời đại này con cái nhà ai mà không lớn lên như thế? Nếu không phải chúng nó còn quá nhỏ, trong thôn không chịu xếp việc cho chúng nó làm thì cô ấy đã vào đại đội xin việc chăn trâu gì đó cho chúng để kiếm thêm điểm công rồi.
Lý Chí Quân: …
Sau đó, Lý Chí Quân giành lại cây đao bổ củi trong tay Lý Hồng Lợi, để mấy đứa nhỏ đi trước dẫn đường.
Anh quyết định rồi, anh đi bổ củi sẽ tốt hơn.
Lý Hồng Lợi nhìn Tạ Lan Hương, mãi đến khi Tạ Lan Hương gật đầu nói: “Đi đi.” Lúc này cậu nhóc mới dẫn theo em trai và em gái di chuyển về phía sau núi.
Mọi khi, con đường này luôn đầy ắp tiếng cười nói của bọn trẻ con, chúng nó cứ ríu ra ríu rít không ngừng.
Nhưng khi có thêm Lý Chí Quân, bọn trẻ lại im lặng lạ thường.
Còn Lý Hồng Tinh chắc là vì chuyện Lý Chí Quân băm cỏ heo cho cậu bé ngày hôm qua nên hôm nay cậu bé không sợ Lý Chí Quân như mọi khi nữa.
Cậu bé vừa đi, vừa quay về sau nhìn trộm Lý Chí Quân.
Khi bị Lý Chí Quân bắt gặp ánh mắt của mình, cậu bé vội vàng quay đi như thể bị dọa sợ.
Nhưng một lúc sau, cậu bé vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn lén.
Sau đó, Lý Chí Quân mỉm cười dịu dàng với cậu bé.
Lúc này, Lý Hồng Tinh không vội vàng quay đi nữa.
Cậu bé dè dặt, ngại ngùng cười với Lý Chí Quân một cái.
Lý Hồng Lợi lập tức nhận ra cử chỉ nhỏ của cậu bé.
Cậu nhóc kéo áo em trai một cách đột ngột khiến Lý Hồng Tinh dời ánh mắt về, sau đó cậu nhóc còn trừng cậu bé một cái.
Lý Hồng Tinh bị trừng mắt thì có chút ấm ức.
Cậu bé muốn nói rằng thật ra bố đã không còn hung dữ nữa, thật đó.