Nếu bây giờ Lý Chí Quân không ở ngay đằng sau thì Lý Hồng Lợi sẽ dạy cho Lý Hồng Tinh một bài học.
Tuyệt đối không thể để vẻ bề ngoài của người nào đó lừa gạt, lẽ nào cậu bé đã quên những ngày tháng bị ai đánh và mắng trước kia sao?
Rất nhanh sau đó, nhóm người đã đến rìa của ngọn núi lớn.
Lý Hồng Lợi dẫn theo em trai và em gái nhặt cành cây khô ở dưới đất.
Lý Chí Quân nhìn một lát, cân nhắc hồi lâu rồi cầm đao bổ củi, trực tiếp bổ một cái xuống cây thông.
Lý Hồng Tinh vừa thấy cảnh này, định nói trong thôn không cho đốn cây, chỉ được chặt cành khô.
Kết quả, hai cây thông to như cánh tay đã bị Lý Chí Quân đốn ngã lăn ra đất.
Cậu bé lập tức ngạc nhiên há to miệng, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Khác với Lý Hồng Tinh, khi thấy Lý Chí Quân nhẹ nhàng đốn ngã cái cây, phản ứng đầu tiên của Lý Hồng Lợi chính là nhìn cánh tay nhỏ của mình rồi so sánh với cánh tay của Lý Chí Quân.
Cậu nhóc âm thần hạ quyết tâm rằng sau này khi mình lớn lên nhất định phải có sức mạnh to lớn như Lý Chí Quân để Lý Chí Quân không thể ức hiếp cậu nhóc, em trai, em gái và cả mẹ cậu nhóc.
Gương mặt cậu nhóc hiện lên vẻ nghiêm nghị không đúng với tuổi của mình.
Thế nhưng Lý Chí Quân, người đang quay lưng lại với cậu nhóc thì tất nhiên không thấy được cảnh này.
Khi Lý Hồng Tinh nói với Lý Chí Quân rằng trong thôn quy định không được phép tự ý đốn cây, Lý Chí Quân mới há hốc mồm: “Vậy các con cầm đao bổ củi lên núi làm gì?”
Lý Hồng Tinh chỉ vào cành cây khô trên thân cây đáp: “Chặt cái này, cái này được chặt.”
Lý Chí Quân: Đều tại trước kia anh xem trên TV, chương trình trên TV đều có thể đốn cây nên anh tưởng nơi này cũng như vậy.
May thay, sau đó bọn trẻ cũng nói rằng sở dĩ trong thôn không cho phép đốn cây là vì tránh để mọi người xung quanh đốn cây làm xà nhà.
Nhưng nếu những lúc thật sự cần cây gỗ để xây sửa nhà thì có thể đến chỗ bí thư đại đội xin chỉ thị.
Sau khi được đồng ý thì có thể đốn cây dựa theo số lượng mà họ cho phép.
Nhưng hiện giờ, cây cũng đã đốn ngã, cũng không còn cách nào để cứu vãn.
Cuối cùng, Lý Chí Quân quơ đao đốn củi, chặt cây thông ra thành từng khối gỗ nhỏ, sau đó anh lấy dây buộc chặt chúng lại dưới sự hướng dẫn của Lý Hồng Lợi.
Chỗ củi này chắc chắn không đủ.
Sau khi Lý Chí Quân biết cái nào được chặt, cái nào không được chặt thì mọi thứ đã ổn thỏa hơn nhiều.
Cây thông ở đây không quá cao, lúc Lý Chí Quân chặt những cành khô, anh vẫn có thể lấy chúng xuống một cách dễ dàng.
Anh đi trước chặt cành, những đứa trẻ thì đi sau anh để nhặt.
Với người khác mà nói, giơ tay chặt cành cây trong thời gian dài sẽ khiến tay mỏi nhừ.
Nhưng Lý Chí Quân không hề cảm thấy như thế, mọi thứ đơn giản như thể đang cắt rau cải trắng.
Chẳng bao lâu sau, trên nền đất đã ngổn ngang những cành cây khô.
Lý Chí Quân chỉ lo chặt cành, không cúi đầu nhìn đường.
Anh cứ đi, đi mãi rồi dần dần đi vào trong núi.
Cho đến anh khi định thần lại thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của Nữu Nữu: “Anh, anh ơi, mau xem này, chỗ này nhiều nấm quá.”
“Đâu, mau cho anh xem.” Giọng nói này là của Lý Hồng Tinh.
Anh trai Lý Hồng Lợi trầm ổn hơn, nói chuyện hay làm việc đều không hấp ta hấp tấp như Lý Hồng Tinh.
Giờ anh mới nhận ra, bản thân đã đi rất sâu.
Mà tiếng kêu của Nữu Nữu dường như được truyền từ đằng sau.
Hình như người trong thôn này, dù là trẻ nhỏ hay người lớn, ai nấy đều có một giọng nói vô cùng lớn.
Khi nói chuyện, âm thanh cực kỳ to.
Khoan hẵng nói đến người khác, riêng những người mà Lý Chí Quân gặp dạo gần đây đều có giọng nói không hề nhỏ.