Lúc này, khi Lý Chí Quân quay đầu lại nhìn thì không còn thấy những đứa trẻ đâu nữa.
Cây ở ngoài rìa núi không to nhưng mọc san sát nhau.
Chính là càng đi sâu vào trong cây càng to, ngược lại bên trong thì thông thoáng hơn nhiều.
Lý Chí Quân cũng không ngờ rằng anh chỉ đi có một lúc mà đã có thể đi đến chỗ sâu đến vậy.
Khi anh đang đi định dọc theo những cành cây khô bị chặt rơi xuống đất để trở về thì có thứ gì đó bay vút qua từ bên cạnh khiến Lý Chí Quân giật thót.
Lý Chí Quân vỗ ngực định thần mới phản ứng lại, thứ vừa mới bay qua là một con chim trĩ trông thật sặc sỡ?
Nghĩ đến đây, Lý Chí Quân bỗng phấn chấn hơn.
Đừng nhìn mới có mấy ngày, tuy Lý Chí Quân không biết gì nhiều, nhưng vẫn nắm được chút ít về hoàn cảnh của gia đình này.
Ít ra anh vẫn hiểu rõ một chuyện, trong thời gian ngắn, muốn ăn một bữa cơm có thịt ở trong cái nhà này là một điều vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, anh còn là một người ăn thịt không vui.
Đã hai ngày rồi anh chưa được ăn thịt nên cũng đã thèm phát điên đi được.
Lý Chí Quân ước lượng cây đao bổ củi trong tay, âm thầm tính toán một chút.
Anh cảm thấy nếu mình đã có trong tay sức mạnh khủng bố như vậy thì không nên để nó lãng phí như thế đúng chứ?
Khi suy nghĩ như thế, anh cũng không lập tức không chuẩn bị mà đi ra ngoài.
Anh tính đi vòng quanh ở chỗ này, nhìn xem còn có thể tìm ra loài động vật hoang nào đó không, tiện thể giải quyết cơn thèm luôn.
Nói đến đây, quả thật phải thốt ra một câu, không biết nên không sợ.
Thôn nhà họ Lý được bao quanh bởi các dãy núi, thật ra nguồn tài nguyên trong núi rất phong phú.
Nhưng các thôn dân chỉ dám loanh quanh bên ngoài ngọn núi rộng lớn.
Người giống như Lý Chí Quân, một mình dám đi vào núi sâu, lại còn vọng tưởng rằng sẽ tìm được món ngon nào đó mang về, ngoại trừ những thợ săn già dặn kinh nghiệm ra thì người bình thường không ai dám làm.
Tuy người dân ở đây đều xây nhà ở xung quanh núi, nhưng chẳng qua cũng vì những động vật hoang dã có ngoại hình to lớn chỉ hoạt động sâu trong ngọn núi.
Mười mấy năm qua, chưa ai thấy con thú to lớn nào ra ngoài hại dân bao giờ.
Nhưng đi sâu vào trong thì không hề giống như vậy.
Mấy năm trước hình như người ta còn đồn nhau rằng trong đó có hổ.
Tuy không biết có phải thật hay giả nhưng nế các thôn dân không đi chung với ai thì sẽ không dễ gì mà chạy vào sâu trong đó.
Vậy nên cũng chỉ có mỗi Lý Chí Quân không biết gì nên mới to gan nảy ra suy nghĩ đi vào đây một mình.
Lý Chí Quân đã có suy nghĩ như vậy trong lòng, hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Ngay sau đó, anh vểnh đôi tai của mình lên, đôi mắt dáo dác quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh.
Đừng nhìn vào dáng vẻ như đang bày sẵn trận địa đón quân địch của anh, thật ra đây là lần đầu tiên anh học cách săn mồi, còn phải dựa vào một cây đao bổ củi.
Anh có thể tìm được thứ gì hay không thì thật đúng là khó đoán.
Khi vừa thấy đống nấm, Nữu Nữu lập tức kinh hô ra tiếng, Lý Hồng Lợi và Lý Hồng Tinh nhanh chóng qua tới.
“Ở chỗ nào, nhanh để anh nhìn xem.” So với tính cách ổn trọng của anh trai, Lý Hồng Tinh có vẻ hấp tấp nhiều hơn.
Cậu bé vừa định tiến lại gần thì đã bị Lý Hồng Lợi kéo lại.
Khuôn mặt nhỏ của Lý Hồng Lợi nghiêm túc đánh giá cẩn thận một chút hình dáng cây nấm mà Nữu Nữu phát hiện, sau đó cậu nhóc nhận ra đây là loại nấm mà mẹ đã hái lần trước.
Chờ đến khi cậu nhóc gật đầu nói cái này là có thể ăn, Nữu Nữu và Lý Hồng Tinh đều hoan hô một tiếng, mấy đứa nhỏ nhanh chóng hái nấm.