Hai đứa trẻ cũng ăn rất thỏa mãn, thường ngày mẹ chỉ thỉnh thoảng nấu một cái trứng gà, còn là chia ra cho hai anh em nữa, hoàn toàn ăn không đã ghiền, hôm nay mẹ lại để cho bọn họ mỗi người ăn một quả trứng gà, ăn xong trứng gà, Thẩm Thắng Tiệp chùi miệng nói: "Mẹ, trứng gà ăn ngon thật, ngày mai con còn muốn ăn."
"Hôm qua mẹ mới lên trấn mua trứng gà, ngày mai lại nấu cho các con ăn."
Trịnh Cẩm Hoa để cho bé ăn xong thì đi rửa tay, cô còn ăn chưa no đâu, một mình cô quan tâm dinh dưỡng của bốn người, bình thường thường xuyên đói bụng, cứ nghĩ không có tiền cho nên nhịn, bây giờ cô không muốn nhịn nữa, muốn ăn gì thì ăn, buổi sáng ăn trứng gà, cô liền ăn ba quả, hai cái bánh hành, uống một chén cháo gạo, còn ăn một trái dưa leo hái được trong vườn rau.
Thẩm Thận Ngôn chờ chị dâu cơm nước xong, cậu trực tiếp đi rửa chén, Trịnh Cẩm Hoa rất vui vẻ yên tâm, trong tương lai đứa trẻ này nhất định sẽ rất thương vợ mình. Nghĩ đến chuyện cậu bị tàn phế trong mơ, ngay cả vợ cũng không cưới được, nói gì nói đời này cô cũng phải cưới cho cậu một người vệ xinh đẹp hiền huệ.
Sau khi ăn xong tắm một cái sạch sẽ, Trịnh Cẩm Hoa định dọn dẹp nhà cửa, dọn dẹp xong đến lúc đó là có thể trực tiếp theo quân, kỳ nghỉ bộ đội của Thẩm Thận Hành không có bao nhiêu ngày, tránh cho lúc đó vội vội vàng vàng, đồ đạt cũng không kịp thu dọn xong.
Chăn, quần áo có thể mang đi thì cố gắng mang đi, nếu không đến bộ đội còn phải mua, lại phải tốn thêm một khoản tiền, mặc dù có hệ thống mua đồ, nhưng cũng phải tiết kiệm một chút. Những thứ như nồi chén gáo chậu thì không mang đi được, chỉ có thể cất khóa lại, cô không có ý định đưa cho người khác, có lẽ sau này trở về còn có thể dùng tới, những đồ đạc nhỏ khác nên dọn cũng đã dọn xong rồi.
Bận rộn một ngày, Trịnh Cẩm Hoa có chút mệt mỏi, sau khi rửa mặt xong, thì đã nằm lên giường thật sớm rồi, đợi đến lúc bọn nhỏ ngủ rồi, Trịnh Cẩm Hoa không nhịn được mở hệ thống mua đồ ra, mở cột mua đồ bằng một xu, hôm nay cột mua đồ một xu có muối ăn, vải bông cái khay, trong lòng cô vui mừng, cô sớm đã muốn may quần áo cho mình và bọn nhỏ, nhưng lại không có phiếu vải, chẳng qua vẫn có hạn mua, chỉ có thể mua mười mét vải bông, cũng may hoa văn trên vải bông này không giống, cô chọn năm kiểu hoa văn, mỗi kiểu mua hai mét.
Hình dạng của cái khay này không khác biệt nhiều lắm với cái khay mọi nhà nông bình thường dùng, mặc dù trong nhà có khay, nhưng cũng không nhiều, chẳng qua một xu một cái, mua mười cái cũng chỉ mới một hào, còn không cần dùng phiếu, mua không uống phí.
Muối ăn thì mỗi ngày đều phải ăn, mua để ở đâu cũng sẽ không bị hư, hạn mua mười cân, cô mua hết.
Cô mang tâm trạng tò mò lại đi đến xem cột hàng hóa, bên trong cái gì cũng có, cô thấy còn có một ô tìm kiếm, cô thử thăm dò nhấn một cái vào ô tìm kiếm, nghĩ tìm áo choàng quân đội, trong cột hàng hóa lập tức xuất hiện rất nhiều kiểu choàng dài quân đội khác nhau, cô nhìn giá cả kia, loại rẻ thì chỉ cần một hai đồng, tất nhiên cũng có loại đắt tiền, hơn một trăm, hơn hai trăm đều có.
Cô nghĩ đến ngày dự sinh là vào tháng tám, đến lúc đó là ba đứa bé, khẳng định sẽ không đủ sữa, cần rất nhiều sữa bột, cô lại tìm kiếm sữa bột, xuất hiện các loại sữa bột trẻ sơ sinh đủ loại nhãn hiệu mà trước giờ cô chưa từng nghe qua, tất nhiên cũng có rẻ tiền và đắt tiền, cô xem mà chắc lưỡi một cái, có loại sữa bột gần năm trăm một thùng, kéo xuống phía sau còn có loại hơn một nghìn một thùng, cô lắc đầu một cái, không mua nổi.
Liếc nhìn hai đứa bé, mới vừa rồi cô chú ý đến, sữa bột là uống theo từng giai đoạn, ba đứa bé trong bụng còn chưa ra đời, trái lại cũng không cần lo lắng chuyện sữa bột, nhưng từ nhỏ Thắng Tiệp Thắng Âm đều chưa từng uống sữa bột, đúng là có thể mua cho hai đứa bé loại sữa bột từ ba đến sáu tuổi.
Nhưng mua sữa bột loại giá nào, cô có chút chần chờ, tại sao sữa bột đắt tiền lại đắt? Tại sao lại có loại rẻ? Chênh lệch giữa hai cái này là như thế nào? Đắt không mua nổi, nhưng mua loại rẻ bọn nhỏ có thể uống được không? Trong lúc nhất thời cô không thể nào lựa chọn được.